Chương 46: Anh trai và em gái

Chương 46

Anh trai và em gái

Kai mở hé phòng, xác định em gái và Rose ngủ say, gã khép cửa, thở nhẹ một hơi, đi ra ban công, quay lưng về phía thành phố, gõ lên thái dương ba lần, chip cảm ứng gắn trong đầu liền kích hoạt sóng vô thanh, ba giây sau, một giọng nói khàn đục vang trong tai:

“Chậc, mười hai giờ đêm, con hít thở không khí ở Hồng Hoang quốc đến nay là… xem nào… bao nhiêu tiếng nhể… một… hai… ba… bốn… hey… tổng cộng xài hết mười bốn tiếng… Phù… đối với con và cả ta… mười bốn tiếng đó dài như mười bốn năm… Đừng nói bảo vệ em gái xong, con bận mua đồ thay đống đạo cụ hỏng rồi mới quan tâm bố già nhá, con trai ta!”

Kai hấp tấp phân bua nhưng vẫn nhìn phòng em gái:

- Con xin lỗi, con bận giải quyết chuyện cá nhân và mở tiệc đoàn viên!

Kai nghe tiếng cười nhẹ từ cha mình:

“Chà chà, hấp dẫn phết, nghe thôi thấy ấm áp rồi, cơ mà vui đoàn tụ cũng không nên quên nghĩa vụ và trách nhiệm chớ, con trai!”

Hễ giọng cha trở lại bình thường, Kai bị áp lực vô hình từ giọng nói không còn trầm đục ấy đè nén. Lúc này chỉ có một mình, Kai phô bày hết cảm xúc, gã nhíu mặt lo sợ mất lòng cha, tâm lý quẫn bách nhưng không dám “thái độ”, như mọi lần khác, gã quờ tay tìm một vật bất kỳ làm điểm tựa để trấn tĩnh tinh thần, Kai nắm chặt lan can ban công, khẽ nhắm mắt chờ xung động lắng dịu, gã nói với cha:

- Con sẽ rút kinh nghiệm, thưa cha!

Đầu dây bên kia vang tiếng rên nhè nhẹ, Kai không quan tâm cha đang làm trò kích thích mỗi lần nghe điện thoại, gã tảng lờ âm thanh sụp soạt nghẽn đầy nước miếng, con trai chỉ cần chú ý cha nói:

“Nhẹ thôi, đừng có vồ vập muốn ăn tươi nuốt sống thế, chúng ta còn cả đêm để “tâm sự”. He he, chậc, ta nói con mải vui quên trách nhiệm, ta lại phạm quy tắc mặc định đó. Hòa cả làng nhé, con trai!”

Kai khẽ cười cảm ơn cha. Cha gật gù khen con ngoan.

“Thôi muộn rồi, ta đương tập “thể dục” cho thư gân giãn cốt trước khi ngủ. Chúc con ngủ ngon!”

Kai chưa vội tắt máy, gã đoan chắc cha già còn căn dặn một điều nữa:

“À quên, hãy giải thích thỏa đáng với đoàn phim. Xử lý êm đẹp cho ta. Ông đạo diễn tăng huyết áp suýt nhồi máu cơ tim đó con trai à. Thế nhé, con trai!”

Kai chào cha và gõ nhẹ lên thái dương tắt chip, gã cúi đầu thở phù một hơi, ngó về phòng em gái, từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện, gã không rời mắt nửa giây khỏi nơi cần canh chừng. Kai uể oải đến ghế, thả mình xuống sofa, gác hai tay sau đầu ngẫm mọi chuyện, tính toán vấn đề cần giải quyết vào ngày mai.

Ngày 4 tháng 12

Sáng sớm tinh mơ, thành phố vẫn còn u ám như người mù mò trong bóng tối, cú quạ dò dẫm đến ký túc xá, cả bọn cười khẩy trông kền kền bâu xâu, chiếm đoạt khuôn viên chưa thỏa mãn, kền kền kèn cựa chen lấn, leo tường trèo rào, nơi nào nhóng mắt tia mồi thuận lợi, nơi đó lố nhố bóng đen đứng ngồi vắt vẻo. Đám trâu chậm uống nước đục tức tối “giẫm đạp mặt đất, hành hạ mặt đường”. Xe cộ bị cản lối liền bấm còi inh ỏi điếc màng nhĩ, đám tài xế đổ một đống xú uế xuống đầu kền kền, kền kền văng phụ khoa vào mặt bọn hồi nhỏ không học như mình. Dân mất ngủ tức lộn mề đào mả tổ mười tám đời lũ súc vật sủa tiếng người:

“Con đĩ mẹ chúng mày, cút hết cho bố!”

“Đứa nào còn lải nhải, bố thả chó cắn chết cụ thằng bố con mẹ tụi bay!”

Chó dữ ầm ĩ sủa cùng người khiến tiếng chửi bới câm bặt, kền kền tránh đường, xe đi hết, bầy đàn lại tụ tập, lần này sum vầy bên nhau, ăn nói nhỏ nhẹ hệt người một nhà. Con mồi chúng muốn săn đang tung chăn ngồi dậy, vươn vai khẽ vỗ đầu mấy cái cho tỉnh ngủ, liếc đồng hồ trên tay báo sáu giờ kém mười, gã vội đi đánh răng rửa mặt và chú ý từng giây phút. Sau đó đến phòng em gái, canh kim ngắn chỉ số sáu, kim dài trôi tới số một bèn gõ cửa, Hanna cười ông anh không bao giờ quên em gái luôn thức giấc lúc sáu giờ. Rose tủm tỉm trông Hanna đóng cúc áo rồi trêu:

- Anh hai trễ năm phút nha!

Kai cùng Hanna bật cười cô bạn bắt chước giọng Hanna:

- Anh quên, em dỗi!

Hanna đập gối vào mặt bạn, Kai cười mỉm:

- Năm phút chưa đủ cho hai đứa thay đồ?

Rose hi hi nói vô ẵm em gái đi ông anh. Con nhỏ lí lắc dùng từ tế nhị còn nhấn nhá tiếng “ẵm” để trêu chọc, Hanna liền di gối vào mặt bạn. Kai mở cửa tới cõng Hanna đến nhà vệ sinh, đặt nhẹ em xuống ghế, quệt kem đánh răng vào bàn chải, rót nước đầy cốc, đưa cho Hanna và ra ngoài đợi. Anh trai nghe em gọi liền xuất hiện không chậm nửa giây, Rose phì cười Kai căn chính xác tuyệt đối như thể trễ xíu thôi cũng thấy có lỗi với em. Nàng chắc chắn ông anh đặt sẵn tay lên núm cửa mới vào nhanh thế. Cô nàng khúc khích trông Kai sợ ghế thấp, em gái chống chân sẽ đau, anh trai khẽ đỡ lưng bế em ra phòng ăn. Kai vô nhà bếp nấu nướng, chục phút sau mang đồ ăn ra bàn. Niềm vui bị tạp âm ngoài đường nhiễu loạn suốt bữa sáng, ba người cười đùa coi là gió thoảng qua tai.

Hanna đột nhiên nhăn mặt, nàng vội đặt đũa để uống nước trôi cơn nghẹn. Rose dựa khuỷu tay vào bàn, chống cằm xem Kai cuống cuồng vuốt nhẹ lưng em gái. Nàng mím môi cười Kai đặt ngón cái lên mép Hanna, khẽ lau vệt nước dính thức ăn cho em. Hanna nói em hết nghẹn rồi và cúi xuống tìm đũa bị rơi, Kai hốt hoảng kêu cẩn thận cái chân, nhờ Rose nhặt giúp, gã mới yên tâm đi lấy đũa khác.

Anh em trò chuyện sôi nổi, Rose chêm mấy câu chọc Hanna. Hanna trêu ngược đến cuối bữa sáng, nàng lặng ngắm anh trước nỗi buồn sắp chia ly lần nữa. Én nhỏ luôn sợ người khác buồn vì mình. Duy nhất với anh, em gái không muốn cũng chẳng giấu nổi tâm sự, hôm nay tạm biệt không biết ngày nào có thể đoàn tụ. Nếu nàng quyến luyến, anh mất cả sự nghiệp cùng đam mê. Sự “ích kỷ” còn vứt bỏ luôn niềm tin ân nhân dành cho anh. Nàng không thể biến anh thành kẻ thất hứa vô ơn, tâm trạng chới với ân nghĩa - tình thân, em gái vẫn nhẹ nhàng khuyên:

- Anh về phim trường đi!

Kai khẽ cười cảm xúc lưu luyến ấy:

- Thanh danh bị hủy hoại? Anh không quan tâm! Sự nghiệp tiêu tan? Anh không cần thiết! Lời hứa với ân nhân? - Kai buông tiếng cười nhẹ, giọng nói bình thản hơn cả lúc nhắc đến thanh danh và sự nghiệp - Lời hứa quan trọng hơn mạng sống! - Anh trai áp nhẹ tay lên má em - Mọi thứ - kể cả anh - không thể so sánh em gái anh!

Hanna mấp máy muốn nói, Kai đặt tay lên môi em:

- Một mình Sam khó bảo vệ em, anh không để nguy cơ anh vợ bị em rể oán trách thành thật đâu!

Hễ ai đó nhắc chuyện tình yêu, Hanna sẽ e lệ. Nay nàng không thẹn thùng. Lúc này, anh trai cùng tri kỷ chỉ cảm nhận nỗi buồn khôn nguôi. Đối với anh, nỗi buồn ấy là ân nghĩa và tình thân day dứt em gái. Hanna đâu muốn rời xa, nàng không thể ích kỷ bắt anh ở bên chăm sóc cả đời. Rose suy tư theo hướng “tế nhị” đến mức “nhạy cảm”. Hôm qua nàng nhận ra sự “nhạy cảm” đó, nay tình cảm “vô bờ bến” xác định nàng chẳng hề cảm tính, trên đời có ông anh nào thấy em trật khớp mà xót phát khóc, cứ như em gái cả đời phải làm bạn với xe lăn. Anh em một nhà hy sinh tất cả vì nhau. Nhưng vứt bỏ sự nghiệp, chẳng màng danh dự bị bôi nhọ, chấp nhận thất hứa với ân nhân. Ngỡ ngàng nhất là trong tâm anh chỉ có em gái, mọi thứ và chính mình cũng không sánh bằng. Thế giới chẳng có người anh nào coi em gái là tồn tại duy nhất.

Rose không biết nên khóc hay cười, tri kỷ khó xử thay cho Hanna, cô bạn coi trọng tình cảm, đôi khi bi lụy ấy đang bối rối với tình thân gia đình. Cái tình ngày đêm mong nhớ nay… không… không phải hôm nay, mà là từ đêm ám ảnh đó, tình anh em biến thành bất thường. Tình cảm người anh vượt quá giới hạn tình thân, nhưng không vẩn đục tâm tư, đừng nói vấy bẩn huyết thống như đám khẩu nghiệp miệt thị, em gái vẫn đau đáu tự trách cuộc đời nàng trói buộc tâm lý anh trai. Lúc này không nên là én nhỏ, nàng phải thành đóa hoa thuần khiết, trong sáng mới có thể thuyết phục anh mình. Hanna nhắc đến fan chân chính đang chờ thần tượng:

- Hào quang danh vọng là mộng ảo với fan thông thường. Nhân cách con người là tự hào của fan chân chính ngưỡng mộ thần tượng. Chúng ta chẳng biết ai thật lòng, ai giả dối. Dù chỉ còn một người thật tâm yêu mến anh, xin anh trân trọng tấm lòng đó!

Kai khẽ cười lời khuyên ngây thơ trong sáng, anh trai dịu dàng ngắm em gái:

- Ranh giới thật và giả, ghét và yêu thay đổi thất thường, nay tung hô ca ngợi, mai vùi dập, miệt thị, vu khống, đẩy nạn nhân xuống bùn. Anh không muốn đánh cược niềm tin vào tâm lý đám đông rồi hối hận vì không bảo vệ được em!

Hanna chẳng phản bác nổi cái cớ hợp tình hợp lý, em gái vẫn kiên trì khuyên nhủ:

- Ca hát là đam mê, diễn xuất là ước mơ của anh, xin anh đừng vì em mà từ bỏ đam mê cùng mơ ước cả đời mình!

Hanna cố gắng bình thản nhưng không dám nói thẳng ý mình. Nàng buộc phải nói giảm nói tránh để anh đỡ bị “phức cảm” tác động tinh thần. Em gái luôn vô tư hồn nhiên với anh trai, nay lại phải lựa lời khéo léo với người nàng chẳng cần câu nệ. Kai bật cười cô em dễ thương cũng là tự cười gã, đôi khi khó hiểu bản thân, hễ cảm nhận tâm tư em gái, cái “đôi khi” ấy chưa từng xuất hiện. Kai chẳng lạ điều gã coi là “đương nhiên” đó mà thấy mình thật… kỳ cục. Đáng lý phải mừng vì “phức cảm” tạm không vướng vất tâm lý nữa, đằng này lại buồn và có chút bứt rứt, Kai hiểu rõ lý do khiến mình kém vui, lý do đó còn biến “kỳ cục” thành… sượng sùng. Kẻ nào giờ chưa hề bối rối, nay cười gượng gãi trán. Lần đầu anh trai mất tự nhiên, muốn nói gì đó để không khí đỡ ngượng ngập mà ấp úng mãi, Hanna cúi đầu giấu đôi môi múm mím.

Rose che miệng cười híp mắt, thích thú tình huống “khó đỡ” nam thần ngại ngùng xí hổ với em mình. Ngắm anh trai ngọt ngào dễ thương muốn xỉu, Rose phát hờn em gái quốc dân trong sáng đáng yêu, nàng bặm môi “lườm” bạn thân. Hanna chợt nhột gáy, Kai chỉ chú ý đến em, em đăm đăm ngó Rose, gã quay qua liền bắt gặp Rose phụng phịu nhìn mình. Kai ngạc nhiên chưa hiểu, Rose tủi thân rơm rớm nước mắt khiến gã lúng túng, anh trai bèn liếc em gái, dáng vẻ muốn hỏi nguyên nhân Rose dỗi.

Hanna nhún vai chịu thua, nàng lén cười mém miệng trông Kai nhăn mày nhó mặt, anh trai vô tư chiều chuộng, tự nhiên thoải mái cõng em suốt chặng đường dài, nay lóng ngóng chưa biết an ủi Rose thế nào, gã thầm giễu chỉ giỏi dỗ ngọt em gái. Kai mới nghĩ đến em liền nhận ra gã thật… kỳ cục, Rose đâu phải kẻ xa lạ, nàng với Hanna như người một nhà, gã không cần bối rối với gia đình của em mình, người anh bèn cười nhẹ:

- Ai chọc em gái anh thế!?

Ba năm chia ngọt sẻ bùi, khắng khít hơn hình với bóng, tri kỷ chưa từng thốt hai tiếng gia đình với nhau, tình bạn thành tình thân từ lâu, mọi lời thân thương đều thành ủy mị. Nên nghe Kai gọi em gái, Rose tưởng ông anh giỡn nàng. Hanna mím môi cười con nhỏ rắc rối xị mặt hờn dỗi. Nàng liếc sang anh và che miệng cười vui, Kai đang thích thú dáng vẻ làm nũng hệt mấy cô em gái mè nheo anh trai. Gã trêu Rose:

- Cười cái cho xinh gái nào! Bí xị thế mau già lắm nha!

Kai trêu chọc đủ trò khiến Rose phì cười mới thôi. Gã vuốt nhẹ tóc nàng, Rose háo hức lại ngài ngại tình thương mến thương, mấy giây sau nàng lén thở phù cảm giác nhẹ nhàng, trìu mến giống tình thân thông thường chớ không kỳ lạ như với Hanna. Cảm xúc đó từng khiến nàng đứng hình, che miệng cười khinh khích, giờ đây là niềm vui bình dị, mong ước khắc khoải bấy lâu thành hiện thực, nàng phấn khích trông anh dang rộng vòng tay. Em gái thứ hai ôm chầm anh trai quốc dân - nay thành anh hai nàng.

Rose chưa hề tâm sự nỗi buồn trống vắng tình thân. Vui buồn có nhau suốt bao năm, Rose nhíu mày trầm ngâm mỗi khi Hanna nhắc đến anh, ưu tư mỗi lần anh em nàng video call, hễ trò chuyện với anh qua màn hình, trăm lần như một, Rose âm thầm ngắm từng giây từng phút. Lúc đó nàng giả bộ vô tình quay sang, Rose tìm cớ đánh lạc hướng. Biểu hiện lặp đi lặp lại khiến Hanna đinh ninh Rose thích anh mình. Nàng cố ý để quên dây chuyền ở nhà, lát sau lén về, nàng phát hiện Rose nâng niu mặt dây chuyền hơn báu vật. Chuyện diễn ra từ lâu, Hanna không thể nào quên lúc Rose ngắm ảnh anh, ánh mắt tri kỷ không giống ngưỡng mộ thần tượng, chẳng phải say đắm người mình thích, ánh mắt dịu dàng ấy đau đáu khao khát tình thân. Lệ cay tủi phận côi cút hoen đỏ hồi đó, nay không còn đắng ngắt nữa, tình thân nồng ấm đong đầy nước mắt ngọt ngào, Rose siết tay ôm anh chặt hơn, nàng muốn tận hưởng trọn vẹn hạnh phúc mãn nguyện. Kai vỗ nhẹ lưng em gái thứ hai, anh trai cười mỉm lau nước mắt vương khóe mi em mình:

- Xinh gái rồi này! Cute ghê!

Lời khen trêu khiến Hanna và Rose cười thành tiếng. Kai hào hứng nói:

- Một đứa trong sáng dễ thương, đứa kia nhí nhảnh tinh nghịch. Hai đứa không dễ bị ức hiếp. Anh là anh trai may mắn nhất thế giới!

Rose che miệng cười duyên, híp mắt nhìn anh chằm chằm, Kai chưa hiểu ý nàng, Hanna liếc xéo cô bạn sắp bày trò nghịch ngợm. Rose hi hi nắm tay anh trai, nàng lắc qua lắc lại, thỏ thẻ xin anh cõng mình. Kai ngớ người cười mếu:

- Tự nhiên bắt anh cõng là sao?

Hanna cười khục khiến Rose xụ mặt giận dỗi:

- Anh hai ngốc!

Kai tủm tỉm cười điệu mắc lừa rồi nhé, Rose a lên một tiếng lớn, em gái đập liên tiếp vào người anh. Kai xoay lưng về phía em:

- Em đánh sụm lưng, anh không cõng được ráng chịu nhé!

Rose hi hi choàng tay qua vai Kai, anh trai xốc em lên lưng đi vòng quanh. Rose hân hoan vui sướng hát vang nhà. Hanna cười giòn tan với tri kỷ, nhưng chưa quên chuyện hệ trọng, nàng đợi anh đặt Rose ngồi kế bên, bèn khẽ nhắc anh về phim trường. Em gái sống có nguyên tắc, anh trai không thể khiến em canh cánh trong lòng, gã vẫn tìm lý do “chính đáng”:

- Hồi bé em thích xem siêu nhân, trưởng thành là fan cuồng siêu anh hùng. - Gã vỗ đầu tự trách - Chậc, anh quên mất mình đang thủ vai chính trong serie phim super hero!

Rose mém miệng, Hanna mủm mỉm cười điệu bộ nhăn nhó đúng chuẩn đãng trí, anh hai vẫn diễn sâu liên tục bóp đầu day trán than thở:

- Haizz, anh mới ngoài hai mươi thôi mờ, không lẽ già trước tuổi sao trời!

Ba người nhìn nhau cười vui, bầu không khí trầm xuống lúc Kai suy ngẫm. Anh trai tập trung tìm cách giải quyết, Hanna và Rose lặng thinh chờ đợi. Nếu về phim trường, Kai thấp thỏm lo cho em gái. Giữ nguyên ý ở lại sẽ phụ lòng fan chân chính, thất hứa với ân nhân, quan trọng nhất là em gái mất cơ hội xem anh trai hóa thân siêu anh hùng. Đó là ước mơ ấp ủ từ bé. Kai điên đầu tình thế đi hay ở đều bất ổn. Anh hai bình thường thông minh nhanh trí, hễ liên quan em gái, chuyện lớn hay nhỏ liền bị rối trí. Hai nàng không nên giục, khổ nỗi mười lăm phút nữa phải thi học kỳ, nhưng đợi mãi anh vẫn ngồi thừ ra, Hanna nhíu mày đếm thời gian, Rose hết kiên nhẫn xem ông anh gãi đầu vuốt trán, nàng buộc phải lên tiếng:

- Loại bỏ lý do em gái không thể xem anh đóng phim. Phụ lòng fan, thất hứa với ân nhân, bồi thường số tiền khổng lồ. Anh băn khoăn nhất trở ngại nào?

Lòng người khó đoán, trước khi dấn thân vào nghề mua vui cho đời, Kai xác định phải sống hai mặt với thế giới thật giả khó phân. Đối với kẻ bất chấp mọi thứ, từ bỏ tất cả danh vọng cùng uy tín để về bên gia đình, tài sản chỉ là vật ngoại thân nay có mai mất, gã chẳng quan tâm đền bù bao nhiêu. Chỉ có thất hứa khiến gã phải suy xét. Rose chăm chú quan sát anh, nàng nói điều nào, anh bộc lộ biểu cảm tương ứng, nàng bèn nhắc lại từng “thái độ” đó:

- Nhắc tới fan, anh khinh miệt cục đời, nhắc thất hứa, anh còn bối rối xoắn não, chớ đền bù lại chẳng mảy may quan tâm. Tiền bạc với anh, nói văn hoa văn vẻ là vật ngoại thân, nói gở hồn lìa khỏi xác có chuyển khoản được xuống âm phủ không? Nói kiểu khoe của: dãy số dài dằng dặc đếm quanh năm không hết. Anh còn lấn cấn mất thời gian làm gì cho mệt, anh hai của em!

Hàng trăm, hàng ngàn “tiền bạc” cùng hàng vạn con số chất chật kho ngân hàng, đền bù gấp mười, gấp trăm lần bốn tỷ vi phạm hợp đồng, núi tiền chỉ mất vài viên sỏi, một đống siêu to khổng lồ còn lại đếm không hết. Ba tiếng “đếm không hết” nhắc lại lời Rose, cô em khôn ngoan nhạy bén nhấn mạnh cụm từ “đếm không hết”, câu nói không hề vu vơ gợi nhớ hot trend:

“Tiền nhiều để làm gì?”

Rose cười híp mắt trông ông anh lại vỗ đầu, lần này vỗ kiểu bừng tỉnh cơn mê, anh trai vui mừng cảm ơn em gái gợi ý cho mình. Không chậm nửa giây, gã rút điện thoại mới mua hôm qua, bấm số liên lạc tổng đạo diễn. Đầu dây bên kia vang ầm tiếng gào thét kinh dị:

“Anh về ngay phim trường cho tôi!”

Kai cười rung vai nghe đạo diễn xổ một tràng đạo đức nghề nghiệp, danh dự nghệ sĩ rồi đạo lý làm người ai lại làm thế. Đạo diễn nguôi ngoai, gã mới xin lỗi và hỏi ông uống thuốc trợ tim chưa, đạo diễn méo mặt hỏi:

“Anh hỏi cắc cớ thế là có ý gì hả?” - Đạo diễn giật mình vội ngăn Kai nói ra điều mình sợ nhất - Nè nè nè, tập phim này là phần cuối serie rồi, anh phải hoàn thành vai diễn cho tôi, tên khốn!”

Kai cố ý bật loa ngoài khiến Rose và Hanna bấm bụng cười thầm, em gái trông anh trai vắt chân, khoan khoái ngả lưng khác hẳn bộ dạng ung đầu rối não. Kai hớp ngụm trà, bình thản hỏi:

“Ông uống thuốc trợ tim chưa?”

Đạo diễn phát cáu văng tục, gã vẫn lầy lội đến khi ông ta trả lời:

“Mẹ kiếp nhà anh, tôi chưa uống thuốc, nãy giờ đột quỵ con mợ nó rồi!”

Ba anh em cười chảy nước mắt ông đạo diễn hài hước. Kai nghe ông ta giục trình bày khẩn trương, gã ung dung báo tin quan trọng:

- Ông cùng đoàn phim chuyển đến trường quay ở Hồng Hoang quốc đi!

Đạo diễn há hốc mồm không ngậm lại được:

“Cái gì? Đừng giỡn với tôi!”

Kai xác nhận gã không đùa, đạo diễn cũng chẳng nghe nhầm:

- Tôi sẽ mua tập đoàn Tinh Không!

Tinh Không - tập đoàn điện ảnh ca nhạc số một toàn cầu, chủ sở hữu đoàn phim Kai đang thủ vai chính. Hanna doán ra ý định này lúc Rose gợi ý, tâm trạng vẫn trùng xuống với quyết định khó tin, nàng trân trối nhìn anh, em gái không lạ chuyện anh trốn đi tìm mình, nàng ước mong tình thân ở bên, nhưng mỗi khi anh lo lắng thái quá hay thể hiện tình cảm bất thường, ước mong ấy là nỗi trăn trở không hề nhẹ. Hanna đâu muốn anh hai từ bỏ mọi thứ, bất kể thời gian, bất chấp không gian để mãi chạy theo nàng rồi làm cái bóng của em gái cả đời. Nay cái bóng là anh và anh chính là “nó”. Nàng chẳng xóa bỏ được “nó” khỏi cuộc đời anh trai, em gái chỉ còn biết cúi đầu khóc thầm, ngậm ngùi thương xót người thân và dằn vặt tự trách chính mình.

Hoàn cảnh nào, Rose luôn là người đầu tiên cảm nhận tâm trạng Hanna, tri kỷ buồn khiến nàng áy náy chuyện gợi ý cho anh trai. Rose xoa đầu động viên bạn, nàng đứng trước Hanna để ngăn anh phát hiện em gái khóc. Hanna khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, Rose bóp nhẹ mũi nhỏ bạn, Hanna cười cái ý muốn nói khách sáo vớ vẩn. Rose lau nước mắt cho Hanna, khẽ vén hai bên mép bạn. Hanna ôm tri kỷ, vỗ nhẹ lưng rồi đối diện Rose, tri kỷ không thấy cô bạn buồn tủi nữa, con nhỏ này lại sợ khiến người khác mất vui. Rose khẽ thở dài “mệt mỏi” cái tính luôn lo cho người mới nghĩ đến mình. Ông anh thì vẫn vừa gọi điện vừa cười với em.

- Nè, tim ông còn đập không, đạo diễn?

Đạo diễn tức xì khói tai nghe giọng châm chọc, ôm ngực đập bình bịch, uống thuốc trợ tim từ trước vẫn suýt tăng xông máu với cú sock không tưởng, Kai là diễn viên kiêm ca sĩ giàu nhất thế giới, ông ta vẫn đếch tin gã chơi ngông mức này. Đạo diễn ngả bịch ra lưng ghế bành, rút khăn lau mồ hôi túa ướt mặt:

“Anh… anh… thực sự muốn thành… ông chủ của Tinh Không? Ba trăm tỷ King quốc. Tôi nhắc lại BA TRĂM TỶ KING QUỐC đó, đếch phải ba trăm tỷ Thái Dương quốc đâu?”

Ba trăm tỷ King quốc là tổng giá trị của Tinh Không, đổi ra tiền Thái Dương lên đến cả ngàn tỷ, số tiền khủng bố, siêu siêu to khổng lồ mà Kai thản nhiên nói chuyện nhỏ:

- Hôm nay tôi sẽ chốt đơn mua Tinh Không!

Đạo diễn toan nói gì đó, Kai không muốn mất thời gian nữa:

- Tôi bận liên hệ Tinh Không, đón xem bản tin nóng nhé, tạm biệt đạo diễn!

Kai chuyển sang liên lạc cha, gã nói hết lý do muốn mua Tinh Không. Cha gác chân lên bàn, chẹp chẹp lưỡi, Kai giả bộ giật mình sợ hãi, lưỡng lự chưa quyết cái ý điên rồ, gã đoan chắc người nghe đang gật gù hài lòng con ngoan biết sợ cha. Cha rít một hơi thuốc, hả miệng phát tiếng rên thỏa mãn cơn cực khoái truyền lên từ hạ bộ. Kai thầm thở hắt ra, nếu gã quên tắt loa ngoài trước khi gọi cho cha, âm thanh dâm dật sẽ bẩn tai em gái. Kai không thúc giục mà chờ cha trả lời:

“Con là anh trai cưng em gái, ta là cha phải chiều ý con trai mới công bằng chớ nhể!”

Kai mừng rỡ nghe cha quyết định:

“Ta chốt kèo giúp con! Cơ mà chăm sóc em chu đáo, nó gầy ốm hay mất một sợi tóc, con đừng mơ làm ông chủ Tinh Không!”

Kai mừng quýnh liên tục cảm ơn khiến cha phải bấm nút stop:

“Thôi thôi đủ rồi, mày muốn cha tắt nứng đấy à, thôi ngay thằng cuồng em gái này!”

Kai cảm ơn lần nữa rồi tạm biệt cha. Hai em gái không hiểu sao nãy anh mở loa ngoài, nhưng lại tắt khi nói chuyện với cha, các nàng đang ngơ ngác, Kai bất ngờ ôm chầm Hanna, gã vuốt tóc em, báo tin mừng:

- Cha đại diện anh mua tập đoàn Tinh Không! Anh sẽ đóng phim cả đời ở Hồng Hoang quốc!

Rose chẳng biết nên cười hay khóc cho tri kỷ, nàng ái ngại trông Hanna mặt ủ mày chau, biểu lộ kém vui biến mất ngay khi anh em ngắm nhìn nhau. Nàng khẽ cười chúc mừng anh xử lý êm đẹp chuyện nan giải. Kai vui nhưng không quên nhiệm vụ, gã nhắc em gái đi thay trang phục khác, Hanna ngạc nhiên nói:

- Váy áo này là đồng phục trường em! Em vẫn mặc nó nào giờ mà anh hai!

- Chậc, anh không cần biết ngày thường thế nào, hôm nay em tuyệt đối phải thay váy bằng quần dài. - Gã đổi giọng bức xúc nhà trường - Bắt mặc váy ngắn hơn cả đồng phục nữ sinh Thái Dương quốc, trường cái xứ này thật... vô ý vô tứ!

Rose và Hanna chả hiểu sao ông anh đột nhiên khó tính, lạ là ổng chỉ cõng Hanna vô phòng thay đồ rồi ra ngoài đợi, chớ không bắt Rose đổi trang phục. Rose nhăn mũi cau mày nhòm Kai, gã tròn mắt ngó nàng và chỉ vào mình:

- Mặt anh dính nhọ hả?

Kai chưa kịp nghe Rose nói, Hanna cất tiếng gọi, anh trai liền vô phòng, gật gù hài lòng trông quần dài phủ kín đôi chân thon thả. Gã lấy thêm áo khoác thu đông màu bạc choàng lên người em, khom lưng cõng ra ngoài:

- Hai đứa hiểu tấm lòng anh chưa?!

Anh hai cẩn trọng từng li từng tí, quần vẫn bị xô lên một chút, hông Hanna thi thoảng lại trễ xuống, nếu nàng mặc váy ngắn sẽ hớ hênh chốn nhạy cảm. Rose à à hiểu ra lý do ông anh không bắt mình thay váy, nàng đi đứng bình thường chẳng sợ bị lũ biến thái tăm tia, nàng cũng mặc đủ ấm nên anh chỉ khoác thêm áo cho Hanna, em gái thứ hai cười khục ông anh tinh tế. Hanna đỏ lựng mặt nghe anh trai cười trêu:

- Anh không cho phép bất cứ thằng con trai nào “ngắm” em gái anh, ngoài em rể!