Cự Hùng không ngừng rống giận. tốc độ của Hạo Thiên quá nhanh làm cho nó ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có! Hạo Thiên đánh lên trên người của Cự Hùng làm nó gào thét liên tục. Nhưng phòng ngự của Cự Hùng đúng là quá khủng, đánh lâu như vậy mà cũng chả làm nó tổn thương gì lớn.
Lúc này, con Tử Điêu lần liền trở nên vui vẻ, hiển nhiên cự thạch vừa rồi không làm nó bị tổn thương chút nào.
Lúc này, Tử Điêu đã chạy đến vách núi hứng thú nhìn Hạo Thiên hành hạ Cự Hùng. Tử Điêu cao hứng đến mức quơ tay múa chân, dường như nó đang cảm thấy rất vui vẻ. Khi Hạo Thiên trông thấy Tử Điêu thì hắn cũng đã đình chỉ công kích, hắn quay người bay về hướng Tử Điêu.
Tử Điêu nhìn Hạo Thiên bay tới nhưng nó lại không bỏ chạy, bởi vì nó biết Hạo Thiên không có ác ý với nó, hơn nữa nó còn cảm thấy trên người của Hạo Thiên phát ra khí tức làm cho nó thoải mái nữa. Tử Điêu đúng tại chỗ dùng đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Hạo Thiên đang bay đến, nó hết nhìn Hạo Thiên lại nhìn Cự Hùng, con mắt cứ lia tới lia lui. Phần lớn ánh mắt của Tử Điêu đều nhìn hướng Hạo Thiên, nó không biết tại sao tên nhân loại này lại giúp mình?
Tử Điêu linh tính không thấp nhưng là dù sao cũng không phải là nhân loại. Hơn nữa, nó hiện tại vẫn còn nhỏ, tâm linh nó giống như một tờ giấy trắng thuần khiết. Nó không biết Hạo Thiên muốn gì mà Hạo Thiên cũng chỉ đứng trên không nhìn qua nó.
Cự Hùng thấy công kích đã dừng lại liền không cam lòng bò ra trừng mắt Hạo Thiên hai cái. Nhưng nhớ tới công kích vừa rồi nó lại nén giận rời đi. Mặc dù nó không cam lòng nhưng vẫn phải rời đi, bởi vì công kích vừa rồi tuy không làm nó trong thương nhưng vẫn rất đau đớn. Cự Hùng tuy rằng linh tính không cao nhưng nó biết nếu Hạo Thiên thật muốn lấy mạng nó thì nó nhất định không sống nổi, suy nghĩ một hồi thì nó vẫn quyết định rời đi.
- Vèo
Một ánh sáng tím lóe lên, Tử Điêu đã đến trước mặt Hạo Thiên. Thân hình Tử Điêu giống như một con thỏ con vậy. Đôi mắt đen khống nhừng loạn chuyển đánh giá Hạo Thiên, có cao hứng, có nghi hoặc, còn có một tia cảnh giác. Hạo Thiên trong nội tâm vui mừng, biết rõ mình đã thành công tiếp cận Tử Điêu rồi. Hắn đứng tại chỗ dùng vẻ mặt thân thiết hỏi Tử Điêu."Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì? Ặc..." Chưa kịp nói hết câu thì Hạo Thiên đã muốn tát cho mình một cái. Đây không phải rất là đàn gảy tai trâu sao? Trí lực, linh tính Tử Điêu hoàn toàn rất cao nhưng vẫn chưa thể tới mức có thể giao tiếp với con người a.
Nhưng phản ứng của Tử Điêu lần nữa lại để cho Hạo Thiên giật mình. Sau khi nghe Hạo Thiên nói thì Tử Điêu có bộ dáng suy ngẫm sau đó lại lắc đầu, trong mắt tựa hồ có một tia đau thương. Thấy một tia đau thương trong mắt Tử Điêu, nội tâm Hạo Thiên cũng khẽ động, hắn nhớ đến thân thế của mình cũng không tự chủ được trên mặt xuất hiện một chút đau thương.
- Tiểu gia hỏa. Người nhà của ngươi đâu?
Hạo Thiên đi lên phía trước, vẻ mặt chân thành nhìn Tử Điêu. Đôi mắt tinh khiết của Tử Điêu nhìn thẳng vào mắt của Hạo Thiên sau đó nó lắc đầu. Hắn nhìn Tử Điêu xong sau đó quay qua nhìn cái hang động kia nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ chỉ có một mình nó sao? Đúng rồi, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nó, hiện tại cũng không có xuất hiện thêm cái gì, nhất định là nó chỉ có một mình. Tử Điêu lúc này vẫn con chưa trưởng thành. Xem ra cha mẹ nó cũng đã mất rồi, nếu không thì là sao để mặc cho Cự Hùng khi dễ nó đây? Thân thế của nó cũng rất giống mình a! Mình không cha không mẹ cũng được sư phụ nhặt về nuôi lớn, trong lòng Hạo Thiên lập tức xuất hiện một thứ cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Tiểu gia hỏa, về sau hãy theo ta đi.
Hạo Thiên thò tay vuốt ve đầu Tử Điêu, nhẹ nàng nói.
Tử Điêu "Ô ô" kêu vài tiếng cũng không có tránh né mà giống như rất thoải mái khi Hạo Thiên vuốt đầu nó. Dường như nó đã chấp nhận Hạo Thiên.
Hạo Thiên cười cười, thò tay ôm Tử Điêu như con thỏ nhỏ, sủng nịch vuốt ve ở trên đầu nó. Đồng thời hỏi:
- Tiểu gia hỏa, đây là là nhà của ngươi sao? Vừa nói, Hạo Thiên vừa nhảy lên đi vào trong hang động.
Đây là một cái sơn động rất lớn. Bên trong không có cái gì, rất mộc mạc giản dị.
- Ô ô...
Tử Điêu từ trong ngực Hạo Thiên nhảy ra ngoài. Có chút hưng phấn đi tới đi lui trong sơn động.
-Tốt rồi, tiểu gia hỏa, ngươi còn có đồ vật gì đó muốn thu thập hay không? Chúng ta sắp phải rời khỏi đây rồi.
Sau một lúc Hạo Thiên nói ra.
- Ô ô...
Tử Điêu lắc đầu, Sau đóHạo Thiên liền mang theo Tử Điêu rời khỏi. Chỉ là trong lúc rời đi thì Tử Điêu vẫn lưu luyến nhìn sơn động mình đã sống nhiều năm kia, trong mắt đầy vẻ không muốn. Thấy thế, Hạo Thiên vội vàng vỗ vỗ Tử đầu Điêu, nói ra:
- Đi rồi, về sau có cơ hội chúng ta lại trở về.
- Ô ô...
Tử Điêu nằm trên bờ vai Hạo Thiên, cũng không biết là nó đang nghĩ gì. Hạo Thiên mang theo Tử Điêu hướng về phương hướng Thiên Nữ Môn bay đi, thân ảnh dần dần biến mất.