Chương 22: Trở lại Thiên Nữ Môn (1)

Đêm hôm trước, khi Hạo Thiên bay đi thì Đường Thiên Thiên cũng đuổi theo, nhưng vì tốc độ của Hạo Thiên quá nhanh nên lúc nàng đuổi đến đã không thấy thân ảnh của hắn đâu nữa, nàng liền tiềm hành đi về hương hướng của Tuyết Sơn Phái, vừa đến Tuyết Sơn Phái thì nghe lén được đệ tử bên đó bàn luận rằng có một tên hắc y nhân nào đó lẻn vào môn phái rồi bị mấy vị trưởng lão đánh bị thương. Đường Thiên Thiên nghe xong liền vô cùng lo lắng, nàng biết rõ công lực của mấy tên trưởng lão này vô cùng cao cường, hơn nữa bên cạnh còn có một tên chưởng môn võ công cũng không chênh lệch là bao, Hạo Thiên hiện tại chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nàng rất muốn lập tức ra ngoài bắt vài tên để biết thêm chi tiết sự tình nhưng như thế khác nào đưa dê vào miệng cọp, tính mạng của nàng không trọng yếu nhưng nàng không thể làm liên lụy đến các tỷ muội trong Thiên Nữ Môn được.

Nàng cuối cùng cũng đợi được cơ hội, trong đám đệ tử Tuyết Sơn Phái đang đi tuần tra bỗng có một tên tách khỏi đội tiến vào lùm cây hình như là muốn đi tè. Đường Thiên Thiên đợi tên kia tè xong liền từ phía sau bịt miệng hắn lại kéo vào sâu trong rừng rậm. Sau khi vào khá sâu rồi nàng rút kiếm chỉa vào cổ họng tên đệ tử kia hỏi:

- Tên hắc y nhân lẻn vào môn phái của các ngươi là ai?

Tên đệ tử kia thấy mình bị một hắc y nhân bắt lấy rồi còn chĩa kiếm thẳng vào cổ họng mình nữa liền run như cầy sấy, vừa nghe thấy nàng hỏi liền vội vàng trả lời:

- Tiền bối, ta chỉ là một tên đệ tử tuần tra thôi, làm sao biết nhiều sự tình như vậy, ta cũng là được sư huynh kể lại thôi. Người kia tuy bị trọng thương nhưng đã chạy thoát rồi, tiền bối, ngươi đại nhân có đại lượng, thả ta đi.

Hắn nói xong lại nơm nớp lo sợ nhìn Đường Thiên Thiên. Đường Thiên Thiên nghe thấy Hạo Thiên đã chạy thoát thì cảm thấy rất vui mừng nhưng nghĩ đến Hạo Thiên bị trọng thương lại cảm thấy đau lòng một trận, nàng thầm nghĩ: Hiện tại xung quanh Tuyết Sơn Phái canh chừng nghiêm mật như thế nhưng vẫn không thấy tung tích của hắn, chắc hẳn hắn đã chạy thoát ra ngoài rồi, tốt nhất ta vẫn nên trở lại Thiên Nữ Môn để chờ tin tức của hắn a.

Sau đó nàng thu hồi kiếm bay đi, tên đệ tử kia thấy kiếm đặt trên cổ mình đột nhiên thả lỏng liền tưởng hắc y nhân muốn giết mình diệt khẩu nên vội vàng quỳ xuống đất cầu xin, ai ngờ cầu cả buổi cũng không có ai đáp lại, hắn cẩn thận từng chút ngẩng đầu nhìn lên đã không còn thấy bóng dáng của hắc y nhân kia đâu, xem ra đã rời khỏi rồi. Tên đệ tử kia thở dài một hơi có cảm giác mình vừa dạo quỷ môn quan một vòng.

Đường Thiên Thiên trở lại Thiên Nữ Phái đợi mấy ngày vẫn không thấy bóng dáng Hạo Thiên, lúc này nàng bắt đầu sốt ruột, nàng thầm nghĩ:

-Nếu như Hạo Thiên ngày hôm nay còn chưa trở lại chỉ sợ dữ nhiều lành ít rồi, nhất nhất định phải dốc hết sức lực môn phái để báo thù cho Hạo Thiên, dù sao Hạo Thiên cũng vì Thiên Nữ Môn mới bị mất tích.

Nếu nàng biết Hạo Thiên mấy ngày nay ở trong ổ ôn nhu chơi vui đến quên cả trời đất thì nhất định nàng sẽ có xúc động muốn lột da hắn.

Hạo Thiên sau khi thu phục Tử Điêu liền một đường thẳng tiến bay về hướng Thiên Nữ Môn, trên đường cũng không có dừng lại chỗ nào, mà con Tử Điêu kia lại phi thường hưởng thụ đứng trên vai Hạo Thiên. Ước chừng đã bay một canh giờ thì thấy Thiên Nữ Phong cao chót vót trong tầng mây ở trước mặt, Hạo Thiên phi thường kích động, đã vài ngày không gặp sư phụ rồi, không biết bây giờ các nàng như thế nào? Khi hắn đến trước đại môn thì đệ tử canh gác kia trở nên rất vui mừng, Hạo Thiên hỏi nàng sơ qua về tình huống mấy ngày hắn không có ở đây.

Thủ vệ đệ tử nói cho hắn biết:

- Mấy ngày nay không có gì dị thường, hơn nữa Tuyết Sơn Phái cũng có có đến, chỉ là có tin ngươi đến Tuyết Sơn Phái thăm dò tin tức bị đánh trọng thương rồi mất tích làm chúng ta rất lo lắng, đặc biệt là chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều rất thương tâm, hiện tại ngươi trở lại rồi, các nàng nhất định sẽ rất vui.

Nói xong nàng liền chạy vào bên trong để thông báo. Hạo Thiên vô cùng hổ thẹn khi nghe thấy chưởng môn và mấy vị trưởng lão lo lắng vì mình. Hắn mấy ngày trước toàn cùng mẹ con Tần Tử Di nói chuyện yêu đương quên cả trời đất, chẳng hề nhớ gì đến sư môn nên dĩ nhiên hắn phải cảm thấy xấu hổ.

Đường Thiên Thiên đang suy nghĩ ngồi ở đại sảnh đột nhiên một nữ đệ tử thở hồng hộc chạy đến nói:

- Chưởng môn, chưởng môn...!

Đường Thiên Thiên nhìn bộ dáng của nàng, nói:

- Có chuyện gì, cứ từ từ, đừng vội.

Nữ đệ tử kia nghỉ trong chốc lát, nói với nàng:

- Chưởng môn, Hạo Thiên sư huynh trở lại rồi, hắn đang chờ bên ngoài, có nên truyền hắn vào không?

Đường Thiên Thiên nghe Hạo Thiên trở lại liền dứng bật dậy đi thẳng ra ngoài. Nữ đệ tử kia vẫn cúi đầu chờ lệnh nhưng mãi không thấy liền ngẩng đầu lên nhìn lại không thấy ai, nàng lầm bầm nói:

- Còn nói người ta từ từ, ngươi lại còn gấp hơn cả ta.

Lúc này hai đạo nhân ảnh đi đến bên cạnh nghe được nàng nói thầm, nghi ngờ hỏi:

- Gấp cái gì? Sư phó (mẹ ta) chạy đi đâu?

Nữ đệ tử giật mình liền nhìn sang bên cạnh, nói gấp:

- Nguyên lai là Tần Tuyết sư tỷ và Hinh Nhi sư tỷ, vừa rồi chưởng môn nghe thấy tin tức Hạo Thiên sư huynh trở lại đã chạy ra ngoài đón Hạo Thiên sư huynh rồi.

Quả nhiên nhị nữ vừa nghé đến tình lang đã trở lại liền cũng chạy theo ra ngoài làm nữ đệ tự kia há hốc cả mồm, cảm thán nói:

- Quả nhiên đều là người một nhà, mẫu thân xúc động như thế, con gái cũng giống như vậy a!

Nói xong nàng vội vàng đi ra ngoài, nàng còn muốn đem tin tức này báo cho các trưởng lão khác.

Đường Thiên Thiên đi ra đại sảnh thấy Hạo Thiên đang đứng ở trước cửa, nàng vội vàng tiến đến hắn. Hạo Thiên thấy Đường Thiên Thiên đã đi tới liền quỳ xuống, nói với nàng:

- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, mấy ngày nay lại để cho sư phụ phải lo lắng, thỉnh sư phụ trách phạt.

Đường Thiên Thiên vội vàng nâng Hạo Thiên đứng lên, nàng nhìn cái khuôn mặt anh tuấn của hắn nói ra:

- Không có việc gì, trở lại là tốt rồi, mấy ngày nay ta đều hối hận lúc trước đáp ứng để cho một mình ngươi lẻn vào Tuyết Sơn Phái tìm hiểu tin tức, may mắn ngươi bình an vô sự, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với Hinh Nhi và Tần Tuyết a.

Hạo Thiên nghe sư phụ nhắc tới Đường Hinh Nhi và Tần Tuyết, trong đầu hắn lập tức hiện ra gióng nói và bóng hình các nàng, trong nội tâm không khỏi nhớ thương nên vội vàng hỏi Đường Thiên Thiên:

- Sư phụ, sư tỷ và sư muội hiện đang ở đâu? Ta tại sao không thấy các nàng.

Vừa lúc hắn nói xong thì không biết từ lúc nào Đường Hinh Nhi và Tần Tuyết đã đứng bên cạnh Đường Thiên Thiên, mà nhị nữ lúc này cũng nhìn hắn không chớp mắt, các nàng sợ nếu chớp mắt thì hắn sẽ lại biến mật một lần nữa, lúc này trong mắt ba người chỉ có nhau, không quan tâm đến những người khác.

Đường Thiên Thiên nhìn bộ dạng của ba người lập tức cảm thấy có chút ghen, ba người bọn chúng cũng chưa từng đối tốt với mình như thế bao giờ a, nàng nói với bọn hắn:

- Ài, các ngươi cũng phải chú ý một chút chứ, nơi này là nơi công cộng, mọi người đều nhìn chắm chằm các ngươi kìa, các ngươi nếu muốn nói chuyện yêu đương thì nên về vòng mà nói, trong đó các ngươi muốn làm gì cũng được.

Ba người sau khi nghe Đường Thiên Thiên nói thế, da mặt Hạo Thiên dày nên không có cảm giác gì mà nhị nữ lại xấu hổ không chịu được, các nàng hướng về Đường Thiên Thiên sẳng giọng:

- Sư phó (mẹ)...!