Nhìn Tử Điêu hóa thành một đạo ánh sáng sáng tím chạy trốn, không chỉ Hạo Thiên mà Cự Hùng đều trở nên ngơ ngẩn. Tử Điêu dính một chưởng như thế mà lại sinh long hoạt hổ đứng lên chạy vèo vèo?
Một người một thú đều trở nên ngu người, bị dính một chưởng vậy mà không có chuyện gì?
Trong bóng tối, Hạo Thiên càng lúc càng hiếu kỳ đối với Tử Điêu. Hắn chắc chắn Tử Điêu này vừa nãy đã chịu một chưởng của Cự Hùng kia! Hơn nữa, vào lúc Tử Điêu trốn đi, Hạo Thiên thấy rõ ràng cơ thể của Tử Điêu đã được khôi phục như cũ! Hoàn toàn không có một chút thương tích nào. Điều này sao có thể? Cho dù là Hạo Thiên thì nếu ăn phải một chưởng này thì cũng nhất định ngáp ngáp mà con Tử Điêu kia lại chẳng hề hấn gì. Kỳ quái thật, chẳng lẽ sức hồi phục của con Tử Điêu kia là siêu cấp biến thái? Cho dù là bị thương thế này thì cũng có thể lập tức hồi phục lại vậy thì cũng quá ảo đi. Nhưng nếu như không phải thế thì lực phòng ngự cỏn con Tử Điêu này cũng quá khủng nha.
- Rống!
Vào lúc Hạo Thiên trầm tư thì Cự Hùng đã gầm lên một tiếng rồi lại tiếp tục đuổi theo Tử Điêu. Bị một tiếng gầm này giật mình, Hạo Thiên liền phục hồi lại tinh thần đuổi theo nhưng thân ảnh của Tử Điêu đã vô tung vô ảnh.
Lúc đầu Hạo Thiên nghĩ nhất định là con gấu ngu này sẽ bỏ cuộc nhưng nó vẫn đuổi theo, giống như nó đã biết Tử Điêu đi đâu vậy.
- Chẳng lẽ Cự Hùng biết rõ Tử Điêu ở nơi nào?
Hạo Thiên trong lòng khẽ động liền đuổi theo con gấu này. Nếu quả thật Cự Hùng biết nơi ở của Tử Điêu thì hắn cũng muốn đi theo xem thử, hiện tại hắn cực kỳ tò mò thân thế của Tử Điêu.
Một con Cự Hùng cao hơn ba mét đang chạy như điên ở trong rừng. Với cái thân hình to như một tòa núi nhỏ như thế thì vô luận là cây cối gì đều bị nó đụng ngã hết! Mà cái thân thể cồng kềnh kia lại không ngừng "Thùng thùng" đập vào trên đất làm cho mặt đất xung quanh đều chấn động. Sau nữa ngày trời thì Cự Hùng rốt cục dừng lại trước một vách núi rồi gào thét ra.
Vách núi này cũng không phải thẳng đứng nên người bình thường cũng có thể trèo lên. Hạo Thiên chậm rãi tới gần, hắn phát hiện ở giữa vách núi có một khoản đất bằng phẳng, phía sau khoảng đất đó có một cái sơn động không lớn lắm. Thấy Cự Hùng không ngừng gào thét về hướng đó thì Hạo Thiên chắc đến tám phần đó là sào huyệt của Tử Điêu rồi.
- Oanh!
Nhưng vào lúc này lại xuất hiện một tiếng vang thật lớn làm cho hắn hoảng sợ! Hắn nhìn thấy cửa động trên vách núi chấn động kéo theo toàn bộ vách núi cũng vì vậy mà run rẩy. Lúc này: Hô! Một bóng đen cực lớn đang bay về hướng động sau đó hung hăng đập vào trên vách núi. Sau tiếng oanh minh thật lớn thì Hạo Thiên lúc này mới phát hiện thì ra đó là một tảng đá lớn! Âm thanh vù vù không ngừng vang lên, từng tảng đá lớn bị Cự Hùng quăng lên, tiếng núi vỡ đá tan ầm ầm chấn động của một khu vực trông vô cùng hoành tráng.
Thấy Cự Hùng đã nổi giận, Hạo Thiên cũng bay tránh xa nó ra một chút. Hắn ngược lại muốn nhìn Tử Điêu ứng phó như thế nào đây. Quả nhiên, khi từng khối cự thạch quăng đi lên thì Tử Điêu cũng không nhịn được nữa."Vèo!" Một tiếng liền từ trong sơn động nhảy ra. Có lẽ Tử Điêu bị sao quả Tạ chiếu nên vừa mới bay ra cửa hang liền đụng ngay phải một tảng đá đang bay tới.
- Ô ~~
Tử Điêu ai oán "Oanh" một tiếng liền bị khối cự thạch đánh vào trên vách núi. Sau một tiếng vang thật lớn, cự thạch vỡ ra, thân thể Tử Điêu ở phía sau cũng không có chút hao tồn gì, một chút máu cũng chả có.
- Vẫn không chút tổn thương nào.
Hạo Thiên vẫn im lặng quan sát giống như đã biết được trước như thế. Sau khi thấy thế thì Cự Hùng vô cùng tức giận, nó liên tục cuồng hống rồi dùng mấy tảng đá lớn nữa đập lên trên người Tử Điêu. Chỉ là một màn sau đó vẫn như vậy, Tử Điêu vẫn sống phây phây.
- Đây rốt cuộc là cái gì!
Hạo Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy sự việc. Sau một hồi kinh ngạc thì hắn thình lình có ý niệm muốn tu phục con Tử Điêu này.
-Không thể để tiếp tục như thế, không chừng một chút nữa thì Tử Điêu sẽ chết thật mất.
Cự Hùng liên tục dùng đá đập vào người Tử Điêu làm cho nó không thể nào rời khỏi vách núi được. Nghĩ đến đây Hạo Thiên liền đi xuống phía dưới, sau đó hắn lén lúc đi đến sau lưng Cự Hùng rồi dồn hết sức lực vào một chưởng đánh ra.
- Oanh!
Một chưởng này đánh lên người Cự Hùng phát ra âm thanh thật lớn. Lực lượng khổng lồ bạo phát đánh cho con gấu béo này bay thẳng ra ngoài.
- Rống rống!!
Cự Hùng dường như chẳng si nhê gì, sau khi đụng ngã ba bốn gốc cây liền đứng dây như bình thường, nó không ngừng nhìn bốn phía tìm kẻ đã đánh lén mình. Hạo Thiên sau khi đánh ra một chưởng thì cũng đã bay lên trời, hắn từ trên trời giáng thêm một đòn.
- Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Cự Hùng lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài. Nhưng con gấu da dày thịt cứng này cũng làm Hạo Thiên tặc lưỡi không thôi. Bất quá lúc này Hạo Thiên cũng không cho Cự Hùng cơ hội, vào lúc nó còn đang choáng ván lại đánh ra một chưởng.
- Rống rống...