Cả hai gần như xuyên qua cổng truyền tống cùng một lúc, nhưng lại bị dịch chuyển đến hai điểm khác nhau, cách nhau ước chường 200 trượng.
Đây là do các đại năng cố tình bố trí tránh xảy ra va chạm không cần thiết trước khi trận đấu chính thức bắt đầu.
Một cao thủ Hóa Thần kỳ lơ lửng trên không trung, hắn nhìn Vũ Phàm một cái, rồi lại nhìn Chân Diễm An.
Vị này chính là trọng tài giám sát bên trong bí cảnh tỷ võ này, là người của Thương Huyền Tông.
Y bắt đầu giảng giải quy tắc của trận quyết đấu.
- ... ta nhắc lại, đây là trận quyết đấu thông thường, đến điểm là dừng, mong hai người các ngươi nhớ kỹ tránh để xảy ra chuyện không hay, tổn thương hòa khí hai bên!
Y cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, nếu Vũ Phàm giết chết một tu sĩ của các thế lực khác ở nhân tộc, câu chuyện chỉ dừng lại ở Nhậm gia và thế lực đối phương mà thôi, nhưng nếu như hắn hay Chân Diễm An, lỡ tay giết chết đối phương, có thể châm ngòi cho một cơn bão lớn giữa Thần Thú tộc và Nhân tộc.
- Đã rõ!
Vũ Phàm và Chân Diễm An đồng thanh đáp lời lão.
Cả hai đều là kẻ thông minh hiểu chuyện, cho nên cũng đã nắm được ý tứ của vị trọng tài vừa nói lúc nãy.
Gió thổi thoảng qua, làm rừng trúc bên dưới chân hai người nhẹ lay động, phút chốc vang lên từng tiếng xào xạc.
Lá trúc bay bay trong gió, xoáy như cái chong chóng, trời trong xanh, gió thổi thoang thoảng.
Khung cảnh tuy tuyệt đẹp nhưng không khí lại có chút nặng nề, một cỗ áp lực vô hình đè lên cả hai người, không, phải nói là toàn bộ tu sĩ đang quan sát ở bên ngoài.
Bọn họ dường như đang nín thở chờ đợi trọng tài phát hiệu lệnh cho trận đấu bắt đầu.
Không riêng gì chỗ của Vũ Phàm và Chân Diễm An mà cả quảng trường đang ồn ào náo nhiệt lúc ban đầu, nay trở nên tĩnh lặng lạ thường.
- Giờ lành đã điểm, ta tuyên bố ... quyết đấu bắt đầu!
Trọng tài vừa dứt lời, thân ảnh của cả hai cùng lúc biến mất khỏi chỗ đứng của họ lúc ban đầu.
Cả hai đều di chuyển vậy mà không phát ra một chút dị động nào, thân pháp tinh thâm đến khoa trương.
Chân long thần tộc thì không nói, thân pháp của bọn họ sớm đã nổi danh đỉnh đỉnh khắp thiên hạ, Chân Diễm An biểu hiện ra như vậy cũng không làm người ta quá kinh ngạc.
Chỉ là Vũ Phàm, một tu sĩ nhân tộc Kết Đan kỳ lại có thể bày ra một bộ như vậy, hơn nữa, so với nàng cũng không thua kém bao nhiêu mới chân chính là cho người khác cảm thấy kinh hãi.
Lão bản tửu điếm đứng ở một góc xa xa, nhìn về hình ảnh của hắn ở trên quang cầu rộng lớn, khẽ vuốt chòm râu bạc, ánh mắt có chút hài lòng.
Lão ăn mày ngồi ở dưới một gốc cây, đôi mắt nhắm nghiền như ngủ, vậy mà bây giờ cũng nở một nụ cười thích thú, lão còn lẩm bẩm như thể nằm mớ.
- Chậc, tiểu tử này thật biết làm người khác kinh ngạc a ...
...
Vũ Phàm và Chân Diễm An dường như đang so đấu thân pháp, không ai rõ hai người bọn họ đang muốn làm gì.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy a?
Có người khó hiểu lên tiếng dẫn động một hồi xôn xao ở bên ngoài khán đài, mấy chỗ khác cũng đã bắt đầu giao chiến.
Chân Diễm An và Vũ Phàm đều đang thăm dò tốc độ của đối phương.
Vũ Phàm theo đuổi khoái kiếm, cho nên Chân Diễm An muốn xem xem hắn rốt cuộc nhanh đến mức nào, ngược lại Vũ Phàm cũng vậy, hắn cũng cần biết, nàng nhanh hay chậm để tính toán chiêu thức.
Chân Diễm An đã dùng bảy thành thân pháp, nhưng Vũ Phàm vẫn có thể bám theo một cách thoải mái, làm nàng có chút khó hiểu, chẳng lẽ tu sĩ nhân tộc tu luyện khoái kiếm đều có tốc độ nhanh như thế này ư.
Vũ Phàm âm thầm tính toán, hắn chỉ dùng sáu thành thân pháp đã có thể đuổi theo nàng, còn chưa vận dụng hoàn toàn sức mạnh của cổ trùng, thì việc áp sát nàng để công kích là hoàn toàn có thể.
Xác định đã thăm dò xong đối phương, Vũ Phàm quyết định tiên thủ hạ vi cường.
Mà ở phía bên kia, Chân Diễm An cũng có cùng suy nghĩ với hắn, hai người phút chốc va chạm ánh mắt với nhau.
Chỉ trong một khoảnh khắc, nhanh như chớp mắt, cả hai đều tung ra chiêu thức về phía đối phương.
"Quang Lưu Trảm"
"Băng Thích Kiếm"
Oành!
Cả hai chỉ lùi lại tầm năm sáu bước để ổn định thân hình, rồi ngay lập tức lao vào áp sát đối phương.
Choang! Choang! Choang ...
Tiếng kiếm va chạm vang vọng khắp cả bí cảnh, cả hai chỉ dùng những thức cơ bản của kiếm pháp để giao đấu với nhau, nhưng tốc độ ra chiêu và kiếm kình do họ đánh ra làm cho tu sĩ không ngừng cảm thán.
Kiếm kình do Vũ Phàm và Chân Diễm An đánh ra làm không khí không ngừng dao động, rừng trúc bên dưới không còn lay theo chiều gió nữa, mà xào xạc qua lại theo quỹ đạo kiếm kình của cả hai.
Cả rừng trúc, lá rụng xơ xác.
- Hảo!
Chân Diễm An bất ngờ thốt lên thành tiếng, nàng ta từ nhỏ đến bây giờ, mới gặp phải kỳ phùng địch thủ như Vũ Phàm, trong người cảm giác vô cùng hưng phấn.
Nỗi lo lắng lúc ban đầu cũng dần tan biến, thay vào đó là chiến ý rạo rực, ánh mắt nàng cháy bỏng nhìn về phía Vũ Phàm, nàng muốn đánh bại hắn bằng kiếm thuật mà nàng luôn tự hào bấy lâu nay.
Qua một hồi so chiêu thức, Vũ Phàm liền nhận ra, long nữ cô nương họ Chân này, xác thực là một thiên tài kiếm tu, chiêu thức của nàng vô cùng chuẩn xác và bài bản, hắn không nghĩ là long tộc lại có thể tu kiếm đạo đến bậc này.
Vũ Phàm đột ngột lùi lại một chút, rồi hắn lập tức tung ra Hoa Mai kiếm pháp vây lấy Chân Diễm An vào bên trong.
Hoa Mai kiếm khí đột ngột xuất hiện rồi nhanh chóng nở rộ ở trên không trung, bao trọn thân ảnh của Chân Diễm An vào bên trong.
"Đẹp thật, ra đây là Hoa Mai Kiếm Pháp nổi danh của y!"
Chân Diễm An vừa lui lại vừa cảm thán, nàng án chừng khoảng cách vừa đủ, lập tức đổi chiêu đối phó với Mai Hoa Kiếm Pháp của Vũ Phàm.
Mũi kiếm của nàng đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, một tia chân khí băng hệ nhanh chóng quán đỉnh lên trên kiếm của nàng, tạo thành một mũi băng nhọn đâm xuyên ra Hoa Mai kiếm khí của Vũ Phàm.
- Hảo ...
Vũ Phàm cũng không tiếc lời mà khen ngợi nàng một câu, long nữ Chân Diễm An trước mặt này, chiến pháp cũng vô cùng nhạy bén.
Hắn lập tức thu lại Hoa Mai kiếm pháp, lập tức thủ thế thi triển Thương Tùng Nghênh Khách mà tiếp chiêu của nàng.
Chân Diễm An đang lao về phía hắn để đột kích, liền cảm nhận được khí tức mộc hệ kiếm khí bừng bừng, hơn nữa, khí thế của hắn vô cũng vững chãi.
Nếu nàng đoán không sai đây có thể là một chiêu có thể hóa giải các thế kiếm đột tiến, nàng thấy vậy liền đẩy mạnh chân khí quán đỉnh vào mũi kiếm.
Vũ Phàm thấy khí tức của nàng đột nhiên đại thịnh, hắn hừ lạnh, nàng ta muốn lấy cứng chọi cứng, vậy hắn cũng không thể thất lễ.
Vũ Phàm đâm tới trước một cái, kiếm khí nhanh chóng huyễn hóa thành một nhánh cây tùng bén nhọn, ầm ầm lao về phía Chân Diễm An.
Oành!
Kiếm khí va chạm, ầm ầm bạo nổ trên không trung, tạo ra một làn sóng chân khí càn quét ra xung quanh hơn năm trăm trượng mới dừng lại.
Từ trong ánh sáng chói lóa của chân khí bạo nổ, Chân Diễm An cảm nhận được một tia kiếm khí hình bán nguyệt đang lao về phía mình.
Nàng vội giơ kiếm lên chống đỡ, cả người nàng bay nhanh ra phía sau, hy vọng giảm được uy lực của chiêu thức.
"Hắn ra chiêu nhanh như vậy?"
Chân Diễm An cảm thấy tên họ Khương trước mặt nàng, ra chiêu như thể là nước chảy mây trôi vậy, không có chút ngập ngừng nào, tốc độ này cũng quá khoa trương đi.
Mà thật ra, cũng không chỉ có một mình nàng là kinh ngạc trước tốc độ xuất chiêu của Vũ Phàm, mà hầu như toàn bộ tu sĩ đang quan khán cũng đều có cùng một suy nghĩ này.
Vũ Phàm đã chiếm được thế chủ động hắn nhất định sẽ không để nàng kịp thở dốc.
Nối sau chiêu thức Quang Lưu Trảm, chính là Lạc Nhạn Triền Kiếm, do chính hắn áp chiêu, lao về phía trước.