Chương 296: Quyết đấu (2)

Chân Diễm An vừa mới chống đỡ Quang Lưu Trảm của Vũ Phàm xong, thì lại thấy hắn đã đánh tới trước mặt, nàng có chút giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Nàng chém về phía trước một chiêu, chiêu này phản lực rất lớn, kết hợp với thân pháp của nàng, đẩy nàng lùi nhanh về phía sau.

Nhưng hành động của Vũ Phàm làm nàng lần nữa kinh ngạc không thôi, một thế kiếm đâm tới, vậy mà phút chốc lại đổi thành thế kiếm chém tới.

Xuất Kích Kiếm Quang kiếm khí như thuấn di ập tới trước mặt nàng, làm nàng phải tế kiếm lên chống đỡ.

Kiếm khí chấn nàng bay ngược về sau, nhưng thân pháp của nàng vẫn thập phần ổn định, không hổ là Chân Long Nhất Tộc!

Vũ Phàm được thế, liền muốn truy kích, dồn nàng vào thế khó, nhưng Chân Diễm An cũng không phải kẻ ngốc, nếu để hắn thành công áp sát, nàng chỉ có nước chống đỡ.

Vì vậy nàng mới quyết định, dùng một kích toàn lực ép lui Vũ Phàm trước, tạo khoảng trống cho bản thân có thể xoay chuyển tình thế, nhưng đổi lại nàng sẽ có chút nguy hiểm.

Nghĩ là làm, Chân Diễm An quán đỉnh chân khí vào kiếm của mình, chém ra một chiêu lăng lệ, khí thế bức người, hòng ép lui Vũ Phàm.

"Tuyệt Phong Kiếm"

Xoạt!

Bành!

Tốc độ của Tuyệt Phong Kiếm rất nhanh, lại thêm Vũ Phàm đang áp tới, cho nên lại càng nhanh.

Vũ Phàm thấy kiếm khí băng hàn của nàng chém tới, ngược lại không kinh không hoảng, dường như hắn đoán trước được điều này, chỉ nhẹ lách người né tránh chiêu thức, rồi nhanh chóng trở lại quỹ đạo ban đầu.

"Có quỷ!"

Chân Diễm An đanh mặt lại nhìn thân ảnh nam nhân trước mặt, tuy không thể bức lui Vũ Phàm thành công, nhưng hành động lách người né tránh của hắn cũng đã giúp nàng tranh thủ một ít thời gian.

Chân Diễm An lập tức lách người lui về phía bên trái, vừa hay kéo giãn khoảng cách với Vũ Phàm, vì hắn vừa nãy đã lách người sang bên phải để né tránh Tuyệt Phong Kiếm của nàng.

Mắt thấy Băng Liên Tuyết Kiếm trong tay nàng ta đột nhiên sáng rực, Vũ Phàm liền lập tức lùi lại, nàng hẳn là muốn phản công bức lui hắn.

Chân Diễm An hừ lạnh, Vũ Phàm chiến pháp vô cùng linh hoạt, công thoái dứt dạt, quả thực làm nàng có chút khó khăn khi đấu với y.

Nàng đánh ra hai đạo Tuyệt Phong Kiếm muốn phong bế hai bên của Vũ Phàm lại, rồi lập tức triển khai đánh tới chính diện.

Kiếm khí của nàng mang theo hàn khí mãnh liệt, làm không khí cô đọng lại thấy rõ, dòng chân khí lưu chuyển trong thiên địa cũng chậm chạp hẳn đi.

Chân Long Nhất Tộc bộc phát tốc độ quả thực kinh người, nháy mắt nàng đã áp tới trước mặt hắn, kiếm trong tay nàng chém ra một đạo hàn băng kiếm khí bén nhọn lao đến chỗ Vũ Phàm như thuấn di.

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn không thể lách qua hai bên, đành trụ lại súc thế, đánh ra một chiêu Liệt Diệm Trảm.

Thú hỏa chi lực cuồn cuộn dâng lên từ đan điền của Vũ Phàm, theo dòng chảy chân khí quán đỉnh vào Nhất Niệm kiếm, phóng xuất ra bên ngoài.

Một ngọn lửa nóng rực như hỏa diệm sơn phun trào, ầm ầm lao tới đón đầu Băng Thiên Địa Liệt kiếm chiêu của Chân Diễm An.

Một cực nóng, một cực lạnh va chạm nhau, ầm ầm bạo tạc trên không trung, tạo ra một làn sương mờ trắng xóa.

Phương viên năm trăm trượng xung quanh hai người hoàn toàn chìm vào trong lớp sương dày đặc, không ai có thể thấy rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì.

Chân Long Nhất Tộc cảm quan rất nhạy bén, lân giáp trên người Chân Diễm An như sóng vỗ, sáng lên từng hồi, nàng cẩn thận cảm nhận ba động chân khí trong không trung, nhằm xác định vị trí của Vũ Phàm.

"Bên trái?"

Bành! Bành!

Hai tay Chân Diễm An tê rần sau khi tiếp liền hai chiêu Quang Lưu Trảm và Trọng Nhạc Kiếm Kỹ của Vũ Phàm.

Vũ Phàm vừa đánh tới đã liền lui lại, đánh du kích trong sương mù như thế này tuyệt đối là lợi thế của hắn.

Chu Võng Phúc Thược thần thông như thể là con mắt thứ ba của hắn vậy, toàn bộ động tĩnh bên trong màn sương đều do hắn kiểm soát.

Đột nhiên Chân Diễm An cười lạnh, có thể với người khác chiến đấu trong làn sương dày đặc này là điểm bất lợi, nhưng với nàng thì lại khác.

Chỗ này độ ẩm cao như vậy, kiếm pháp và thể chất của nàng đều là băng hệ, tuyệt đối chính là địa hình lợi thế cho nàng.

Tranh thủ lúc Vũ Phàm lùi lại để tìm sơ hở tiếp theo để đột kích, Chân Diễm An liền súc thế thi triển tuyệt kỹ của nàng.

"Dạ Tuyết!"

Vũ Phàm liền cảm nhận nhiệt độ đang giảm xuống nhanh chóng, hắn liền đoán được ý định của nàng, liền lập tức lui lại, muốn thoát khỏi làn sương này trước khi quá muộn.

Băng Liên Tuyết Kiếm trong tay của Chân Diễm An hóa thành một thanh tuyết kiếm thực thụ, lưỡi kiếm được bao bọc bởi một lớp băng trắng tinh.

Đồng tử của Chân Diễm An đột nhiên sáng bừng, nàng khẽ quát:

- Dạ Tuyết!

Hàng ngàn vạn hạt sương nhanh chóng đông kết lại thành hoa tuyết lục cánh, mỗi cánh hoa đều có đỉnh nhọn như kim châm, phút chốc như ngừng lại giữa không trung, rồi lại ồ ạt theo hướng mũi kiếm mà đánh về phía của Vũ Phàm.

Vũ Phàm nhanh chóng ổn định thân hình ở giữa không trung, hắn điều động thú hỏa chi lực của Hỏa Diệm Sư Thứu bên trong nội thể, theo dòng chảy của hỏa hệ chân khí bên trong kỳ kinh bát mạch quán đỉnh vào trong Nhất Niệm Kiếm.

Nhất Niệm kiếm rực sáng một màu hỏa diệm nồng đậm, sương mờ bên cạnh Vũ Phàm lập tức tiêu tan để lộ ra thân ảnh của hắn.

Bên ngoài rốt cuộc cũng đã thấy được Vũ Phàm, nhưng có vẻ như hắn đang chuẩn bị chống đỡ chiêu thức của Chân Diễm An, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ thấy làn sương mờ như đang chuyển động, đột ngột nó bùng nổ tốc độ lao về phía Vũ Phàm như hàng vạn mũi kim châm.

Có người không nhịn được giật mình thốt lên.

- A ...

Ấy vậy mà Vũ Phàm không đánh ra bất kỳ chiêu thức nào, hắn chỉ đứng đó, xoay tròn Nhất Niệm kiếm hình thành một lá chắn hỏa diệm chắn trước mặt hắn.

Hoa tuyết kiếm khí của Dạ Tuyết chiêu thức va chạm với lá chắn hỏa diệm của Vũ Phàm liền tiêu tán đi không ít, bức hắn lùi lại liên tục.

Vũ Phàm vừa che chắn trước mặt, vừa kéo giãn khoảng cách, hắn trước tiên cần lao ra khỏi phạm vi của sương mờ.

- Hảo!

Không ít bậc tiền bối lên tiếng khen ngợi cả hai, cả hai đều rất biết tận dụng lợi thế của địa hình để tấn công đối phương.

Quả là kẻ tám lạng, người nửa cân, nhưng án theo tình hình hiện tại, có lẽ Vũ Phàm đã mất thế chủ động.

Chân Diễm An được nước đánh tới, nàng liền súc thế chuẩn bị bồi thêm một kiếm, "Băng Thiên Địa Liệt!".

Một chiêu này bức Vũ Phàm phải lựa chọn, phòng thủ Dạ Tuyết thức của nàng, hoặc là phòng thủ Băng Thiên Địa Liệt.

Dù là chiêu nào, hắn cũng không dễ chịu.

Chân Long Thần Tộc tộc nhân, thấy nàng chuẩn bị bồi thêm một kiếm Băng Thiên Địa Liệt liền không ngừng reo hò ở bên ngoài.

- Hảo, hảo a ...

Vũ Phàm cũng đã đoán được ý đồ của đối phương, hẳn là nàng muốn chớp thời cơ tốc chiến tốc thắng, dồn hắn vào thế nguy hiểm.

Đệ tử Nhậm gia ở bên ngoài quan chiến cũng có chút mất bình tĩnh, Vũ Phàm vẫn như cũ xoay Nhất Niệm kiếm chống đỡ Dạ Tuyết của Chân Diễm An làm cho bọn họ cảm thấy khó hiểu và lo lắng.

Ngay cả Tống Thư Liễu cũng cảm thấy khó hiểu.

"Chậc, cái tên này hắn muốn làm cái gì đây?"