Mười lăm ngày sau,
Vùng biên giới Nhân Tộc Vực, khu vực tiếp giáp Yêu Tộc Vực.
Giữa Nhân Tộc Vực và Yêu Tộc Vực, cũng như Nhân Tộc Vực và Ma Tộc Vực có một màn lớp màn chắn do Nhân Tổ, Yêu Tổ và Ma Tổ dựng lên sau hiệp nghị đình chiến.
Cái màn chắn này rất kiên cố, ngay cả Địa Tiên cảnh giới cũng khó lòng lay chuyển, nghe nói là được Thượng Giới hỗ trợ dựng nên, thực hư bên trong cũng không có mấy người nắm rõ.
Tu sĩ nhân tộc hay yêu tộc muốn đi lại giữa hai vực thì phải thông qua một thông đạo rộng chừng một dặm được canh gác vô cùng nghiêm ngặt ở trung tâm của màn chắn.
Trước lối ra của thông đạo, Nhân Tổ cho dựng lên một cái thành lũy, gọi là Bức Tường Giới Hạn.
Ba mặt xung quanh và hai mặt trên dưới của Bức Tường Giới Hạn hoàn toàn được xây bằng Thiên Ngoại Vẫn Thiết vạn năm tuổi, dày hơn năm trăm trượng, lại được gia trì thêm trận pháp phòng ngự bậc nhất của nhân tộc, vô cùng kiên cố vững chãi, dù là Địa Tiên cảnh giới, muốn phá hủy nó cũng phải mất mấy ngày thời gian.
Và Bức Tường Giới Hạn chỉ có duy nhất một lối ra là đại môn Nhân Tộc Chi Môn, được tu sĩ nhân tộc canh gác rất nghiêm ngặt.
Tu sĩ đồn trú ở Bức Tường Giới Hạn, cảnh giới thấp nhất là Hóa Thần kỳ tu sĩ, cao nhất là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong cao thủ, lão chính là Thống Lĩnh Biên Giới, Lã Việt Trung.
Hơn nữa, ở năm trăm dặm xung quanh Bức Tường Giới Hạn cũng có vô số trạm gác ở khắp nơi hình thành nên mê trận phòng thủ, cho nên nếu như không có người tiếp dẫn mà tự ý xông qua đây, chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi.
Theo như truyền thuyết ghi lại, Bức Tường Giới Hạn được dựng trên mạch khí ở chỗ này, cho nên chân khí vô cùng nồng đậm.
Thành thử đối với tu sĩ được cử ra đây đồn trú theo nghĩa vụ, lại là cơ hội hiếm có để tu luyện, nhất là trong thời bình như thế này.
Nhậm gia lâu thuyền di chuyển đến trước mê trận khoảng chừng hai trăm trượng thì dừng lại, Nhậm Thiên Tiếu đứng ở trên thuyền, dõng dạc hô lớn danh tính.
- Nhậm gia, Nhậm Thiên Tiếu, phụng mệnh Kiếm Thánh đến đây tiếp dẫn người của Tứ Đại Thần Thú gia tộc thông quan, tiến về Trung Thổ thành, mong Lã Thống Lĩnh tiền bối giúp đỡ.
Lã Việt Trung không có lên tiếng trả lời Nhậm Thiên Tiếu, chỉ có Trưởng Lão Chấp Sự, cháu của hắn ra mặt đáp lễ.
Từ trong Bức Tường Giới Hạn, một đạo thân ảnh nam tử trung niên phi hành ra chỗ bọn họ, đến nơi, y dõng dạc nói:
- Tại hạ Lã Vân Phi, phụng mệnh của Thống Lĩnh, tiếp đón chư vị, mời Nhậm gia chủ theo ta, tiến vào bên trong làm thủ tục.
Nhậm Thiên Tiếu tế lên phi kiếm bay theo sau Lã Vân Phi tiến về Bức Tường Giới Hạn, còn lâu thuyền Nhậm gia vẫn đậu ở chỗ này như cũ.
Dù bọn họ là người của Nhậm gia, nhưng ở chỗ này bọn họ cũng không dám làm xằng bậy, ở vùng biên giới này, Lã Việt Trung có toàn quyền quyết định, thậm chí tiền trảm hậu tấu.
Ngay cả Kiếm Thánh cũng không muốn đụng chạm Thống Lĩnh Biên Giới quá nhiều, bởi vì lão ít nhiều cũng là hậu duệ của công thần dưới trướng Nhân Tổ.
Mặt khác, Lã gia lão tổ đời thứ tư, nghe nói vẫn còn tọa trấn ở Thiên Huyền Đại Lục, tu vi đã là Địa Tiên cảnh giới, thực lực hơn hẳn Kiếm Thánh một bậc.
So về gốc gác hay là thực lực, thậm chí là danh vọng, Lã gia tuyệt đối hơn Nhậm gia mấy bậc.
Lã gia bao đời nay, vẫn giữ vững lời thề son sắt của mình với Nhân Tổ, một mực thủ hộ ở hai Bức Tường Giới Hạn của nhân tộc, một cái ở chỗ này, cái còn lại ở khu vực tiếp giáp với ma tộc.
Thành thử ra trong mắt tu sĩ, Lã gia chính là một cái công thần đại lão gia tộc.
Vũ Phàm đứng ở trên boong thuyền, cảm nhận chân khí ở xung quanh, chỗ này quả thực giống hệt mô tả trong điển tịch.
[Bức Tường Giới Hạn được xây trên mạch khí, liên tục bổ sung chân khí gia trì pháp trận bên trên, thành thử chân khí ở xung quanh Bức Tường Giới Hạn cũng vô cùng tinh thuần và nồng đậm, tu sĩ tu luyện ở đây làm ít công nhiều ...]
Hắn nheo mắt nhìn về phía Bức Tường Giới Hạn ở xa xa, từ chỗ này nhìn lại, Bức Tường Giới Hạn không khác gì một cái hộp sắt rộng lớn, ôm trọn thông đạo dịch chuyển vào bên trong.
Trên mặt của tường thành lưu lại chi chít vết ngấn lớn nhỏ, hẳn là dấu tích của những cuộc chiến ngày trước.
Khí thế tỏa ra từ đó làm cho hắn cảm thấy bức bách, đây là khí thế được hun đúc mấy qua vạn năm mà thành, làm cho kẻ có dã tâm cũng phải chùn bước.
Ước chừng hai khắc thời gian trôi qua, Nhậm Thiên Tiếu mới trở lại, sau lưng lão là đám người Tứ Đại Thần Thú Tộc.
Lần này tiến vào Nhân Tộc Vực, Tứ Đại Thần Thú Tộc tính cả thị nữ và người hầu, tổng cộng bốn trăm người có lẻ.
Đi ra khỏi khu vực mê trận, đám người Thấn Thú Tộc mới gọi ra lâu thuyền phi hành, lục đục di chuyển lên lâu thuyền, chờ đợi xuất phát theo sau Nhậm gia.
Chân Diễm An đảo mắt về phía lâu thuyền Nhậm gia, tìm kiếm thân ảnh của Vũ Phàm.
"Không biết bây giờ, hắn ta trông như thế nào rồi a?"
Vũ Phàm vô tình nhìn sang chỗ của Chân Diễm An, ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của nàng, hắn khẽ gật đầu, xem như là chào mừng nàng đến với Nhân Tộc Vực.
Chân Diễm An theo lễ, cũng gật đầu đáp lễ hắn.
Diễm An nhìn kỹ Vũ Phàm một lượt, khí tức nội liễm hơn trước, nhưng lại cho nàng cảm giác khí khái khó lường bất phàm.
"Hắn ... hẳn không phải là kẻ thích khoe khoang phô trương ..."
Nàng dời ánh mắt nhìn khung cảnh ở quanh, chỗ này so với Yêu Tộc Vực, cũng không có quá nhiều khác biệt.
Ngoài đội ngũ tiếp dẫn của Nhậm gia, phía Lã gia cũng cử thêm hai đội "tháp tùng" Tứ Đại Thần Thú tộc nhân về Trung Thổ, lúc này đội ngũ tháp tùng cũng đã tập hợp xong.
Vị chỉ huy tiến đến nói với Nhậm Thiên Tiếu.
- Nhậm gia chủ, đội ngũ tháp tùng đã sẵn sàng xuất phát hộ tống chư vị về Trung Thổ thành.
Nhậm Thiên Tiếu khẽ gật đầu, lão nói:
- Được rồi, vậy chúng ta cũng nên đi thôi, tránh kéo dài thời gian ảnh hưởng đến chư vị đạo hữu.
Vị chỉ huy này chắp tay đáp lễ của Nhậm Thiên Tiếu, rồi trở về đội ngũ của mình, sẵn sàng đợi hiệu lệnh từ Nhậm gia.
Nhậm Thiên Tiếu lăng không mà đứng, hắn nói không to không nhỏ, vừa đủ nghe.
- Chư vị đạo hữu, chào mừng chư vị đến với Nhân Tộc Vực, kể từ bây giờ, Nhậm gia ta sẽ tiếp dẫn chư vị về Trung Thổ thành với sự hỗ trợ của quân đội Lã gia, mong chư vị chú ý theo sát lâu thuyền Nhậm gia, tránh để lạc đường xảy ra chuyện không hay.
Động thái này của nhân tộc cũng nói rõ cho yêu tộc biết, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất để đi là đến Trung Thổ thành, nếu như tách đoàn, nhân tộc sẽ không đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Mối quan hệ như nước với lửa của Nhân, Yêu, và Ma tộc bao đời nay ai ai cũng biết, đối với Nhậm gia và các đại thế lực ở Trung Thổ thành họ có thể là khách, nhưng đối với những thế lực khác, như phe chủ chiến, có thể không xem bọn họ là khách.
Hơn nữa, Nhân Tộc tu sĩ, cũng không muốn bọn họ tự tung tự tác, đi do thám ở bên trong Nhân Tộc Vực, cho nên mới có chuyện tiếp dẫn và "tháp tùng" như thế này.
Chủ yếu là khống chế bọn họ mà thôi, chuyện này cũng không có gì là quá đáng, đổi lại là Nhân Tộc đi sang phía Yêu Tộc Vực làm khách, khẳng định bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Đại trưởng lão Chân Long Nhất Tộc đại diện lên tiếng đáp lời.
- Vậy phiền Nhậm gia chủ dẫn đường!