Chương 283: Chuyện Liên Hôn

Ở bên trong đại điện Nhậm gia, Kiếm Vương cùng với Nhậm gia gia chủ tranh thủ nói chút chuyện phiếm chờ đợi Vũ Phàm.

Vũ Phàm bước qua thềm cửa đại điện, liền đứng lại hành lễ, hắn cung kính nói.

- Đệ tử Khương Chính Hạo thỉnh an sư phụ, bái kiến Nhậm gia gia chủ!

Kiếm Vương lên tiếng thay cho cả hai người.

- Hảo, con mau ngồi đi.

Chờ Vũ Phàm an tọa xong xuôi, Nhậm Thiên Hành mới nói tiếp:

- Chính Hạo, hẳn là con vẫn còn nhớ chuyện liên hôn với Dương gia mà ta đã từng đề cập ở Ẩn Nặc Thành ngày trước ...

Vũ Phàm khẽ gật đầu, đáp lời sư phụ hắn:

- Dạ vâng thưa sư phụ!

Nhậm Thiên Hành chậm rãi nói:

- Ừm, vừa nãy, Dương gia gia chủ vừa thông tri cho Nhậm gia chúng ta, tiểu cô nương Nguyệt Nga đã đồng ý gả cho con, vì vậy, hai gia tộc sẽ tiến hành liên hôn, nhưng mà có chút chuyện ta cần làm rõ với con trước ...

Lão bỏ lửng câu nói chờ đợi Vũ Phàm lên tiếng đáp ứng lão.

Vũ Phàm cẩn trọng đáp lời sư phụ hắn:

- Vâng thưa sư phụ, đệ tử nguyện nghe sư phụ an bài!

Nhậm Thiên Tiếu khẽ nhìn Vũ Phàm, tên nhóc này quả thật là diễm phúc xung thiên a, hết Cổ gia thiên kiêu chi nữ rồi lại đến Dương gia tiểu thư đều gả cho hắn, ngay cả Ngưng Nhi sớm tối ở cùng hắn mấy năm qua, cũng là một tiểu mỹ nhân.

Nhậm Thiên Hành khẽ gật đầu, lão nói:

- Chuyện Cổ gia gả Cổ Ngưng Băng đến Nhậm gia làm thiếp cho con, Dương gia cũng đã nắm, hơn nữa, chuyện con và Nhược Thanh Thanh bọn họ cũng biết, cho nên khi gả Nguyệt Nga sang đây, bọn họ muốn để Nguyệt Nga làm chính thất, ý con như thế nào?

Vũ Phàm suy nghĩ một lát thì nói:

- Sư phụ, tạm thời chuyện lập chính thất con chưa nghĩ đến, chuyện này cũng không thể làm qua loa, con chỉ có thể đồng ý liên hôn với bọn họ, còn chuyện chính thất thì hiện tại chưa thể trả lời cho bọn họ ngay được, nàng gả sang đây, đã là thuyền theo lái, gái theo chồng, chuyện lập chính thất sẽ do con quyết định ai là người xứng đáng mới là đúng đắn.

Nhậm Thiên Hành khẽ gật đầu, lão nói:

- Ừm, nếu con đã nói như vậy, ta sẽ cho người truyền đạt lại với bọn họ xem sao.

Vũ Phàm cảm kích tấm lòng của sư phụ hắn, liền nói:

- Đa tạ sư phụ đã hiểu cho nỗi lòng của đệ tử.

Sở dĩ, lão và Nhậm Thiên Tiếu gọi hắn đến đây chính là muốn nghe ý kiến của hắn về chuyện này, Vũ Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa, Ngưng Nhi theo hắn đã lâu, cũng đã từng vào sinh ra tử, bây giờ cưỡng ép hắn lập người khác lên làm chính thất quả thực có chút không ổn.

Tuy hắn và Ngưng Nhi chưa có làm lễ thành thân chính thức, nhưng cao tầng Nhậm gia ai cũng hiểu rõ, địa vị của Ngưng Nhi trong lòng Vũ Phàm là không thể thay thế, cho nên Kiếm Vương cũng không muốn cưỡng ép đệ tử của mình, tránh cho hắn âm thầm bất bình trong lòng, vì vậy mới có cuộc trò chuyện này.

Hơn nữa, Vũ Phàm cũng cho lão và Nhậm Thiên Tiếu một câu trả lời khôn khéo thỏa đáng, để không mích lòng ai, hắn cũng có nói rõ, ở thời điểm hiện tại chưa có ý định lập ai làm chính thất, tương đương với việc ngôi vị chính thất này sẽ để trống ở đó, đủ để cho Cổ gia lẫn Dương gia đều ôm hy vọng, không gây mất lòng bên nào.

Nhậm Thiên Tiếu nhìn Vũ Phàm lại một lượt, nếu không phải nắm rõ thông tin về Vũ Phàm trong lòng bàn tay, y còn cho rằng hắn là lão hồ ly đoạt xá trùng sinh.

Cho nên ngay khi nghe được câu trả lời vừa nãy của hắn, Kiếm Vương và gia chủ Nhậm gia cũng thở phào nhẹ nhõm một phen, chỉ sự hắn cứng nhắc với chuyện tình của Ngưng Nhi, khăng khăng đòi lập nàng làm chính thất thì thật là khó xử với Dương gia, cũng may hắn là con người hiểu chuyện, đỡ cho bọn họ một hồi phiền toái.

Chuyện Dương Nguyệt Nga và Cổ Ngưng Băng, Vũ Phàm cũng đã nói qua với Ngưng Nhi, và hắn cũng đã trao đổi với nàng, trong thời gian này, Ngưng Nhi phải chịu thiệt thòi một chút, hắn và nàng tuy đã có một chút chỗ đứng, nhưng cũng chưa thể lấy cứng chọi cứng với bất kỳ thế lực lớn nào, chỉ đành phải bỏ trống ngôi vị chính thất.

Ngưng Nhi cũng là người thông minh hiểu chuyện, nàng đối với chuyện này cũng không có bất kỳ dị nghị nào, ngược lại, vô cùng ủng hộ phương pháp này của Vũ Phàm, nàng cũng đã từng nói, chỉ cần trong lòng hắn có nàng là được, những chuyện còn lại, nàng cũng không có mấy để tâm, nàng chỉ cần có thể ở bên hắn là đã mãn nguyện rồi.

Ở Thiên Huyền Đại Lục, nam nhân năm thê bảy thiếp không phải là chuyện hiếm lạ gì, thậm chí còn là chuyện thường tình, nhất là những chuyện liên hôn vì thế lực như thế này cũng không phải là ít, ở các vương triều lớn, thái tử trước khi đăng cơ cũng thường xuyên liên hôn với các đại thế lực để củng cố vị thế cho mình, cho nên Ngưng Nhi cũng hiểu cho Vũ Phàm, hắn có được mối hôn nhân với Dương gia và Cổ gia tương đương với có thêm hậu đài vững chắc để phát triển sau này.

Là nữ nhân ai mà không muốn nam nhân của mình có thể xưng hùng xưng bá một phương cơ chứ.

Nhậm Thiên Tiếu nói tiếp:

- Sư điệt, ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa, Tứ Đại Thần Thú tộc đã gần đến biên giới Nhân Tộc Vực, và họ có gửi truyền tin yêu cầu Nhậm gia chúng ta làm người tiếp dẫn cho bọn họ tiến vào Nhân Tộc Vực ... Ở trong lớp trẻ, ngoài con ra thì không còn ai phù hợp hơn để dẫn đầu đội ngũ tiếp dẫn lần này, vì vậy, ta và sư phụ của con đã thống nhất để con và Thường Sơn thay mặt Nhậm gia đón tiếp lớp trẻ của đối phương.

Sở dĩ, lão giao lại trọng trách này cho Vũ Phàm và Thường Sơn là bởi vì hắn hành sự cẩn trọng, nhưng Thường Sơn về lý về tình mà nói lại thiếu chủ lớn tuổi nhất trong thế hệ này của Nhậm gia, cho nên phải để cho cả hai cùng song hành mới ổn thỏa, và lão cũng hy vọng Thường Sơn có thể học hỏi phong cách hành sự của Vũ Phàm.

Còn về phía trưởng bối của đối phương, sẽ do lão và Kiếm Vương đích thân đón tiếp bọn họ.

Vũ Phàm đứng dậy, chắp tay nói:

- Đa tạ gia chủ đã tin tưởng đệ tử!

- Ừm, ngươi về chuẩn bị, ngay sáng hôm sau lập tức theo đội ngũ xuất phát về phía biên giới, tiếp dẫn bọn họ về Trung Thổ thành.

Vũ Phàm sau khi nghe sư phụ hắn dặn dò thêm một lát, thì lập tức cáo biệt trở về sơn phong của mình chuẩn bị tư trang, ngày mai lên đường tiến về biên giới Nhân Tộc Vực để tiếp dẫn đám người Thần Thú Tộc.

Từ Trung Thổ thành đi đến biên giới của Nhân Tộc Vực và Thần Thú Tộc dùng lâu thuyền chuyên dụng phi hành với tốc độ cao cũng phải mất mười ngày nửa tháng thời gian mới có thể đến nơi, xa xôi vô cùng.

Vũ Phàm đối với chuyến đi lần này cũng có chút chờ mong, hắn lâu nay cũng muốn tận mắt nhìn xem biên giới giữa hai chủng tộc, và thứ gọi là Bức Tường Giới Hạn được dựng lên mấy vạn năm qua trông như thế nào một lần.