Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao nhưng mặt đất vẫn một màu âm u xám tro, bởi trời thu nhiều mây, cũng nhiều gió.
Mưa lất phất nhè nhẹ, không khí khá ẩm ướt, tuy khung cảnh có chút ảm đạm, nhưng thời tiết lại thích hợp cho gieo trồng, nhất là trồng mới linh thảo.
Ở phía sau hậu sơn, Vũ Phàm và Ngưng Nhi đang loay hoay mở rộng cái dược điền cũ của bọn họ, Ngưng Nhi bây giờ thọ nguyên đã nhiều hơn trước, cũng có thêm chút thời gian nghiên cứu thảo dược và đan đạo, nàng bắt đầu mở rộng linh điền ở hậu sơn để tiện trồng thêm linh thảo và nghiên cứu quá trình sinh trưởng của chúng.
Vũ Phàm lăng không mà đứng, dùng một thanh kiếm thông dụng bình thường chém nát mấy hòn đá lớn ở bên dưới, rồi lại dùng tinh thần lực và chân khí di dời đống đá vụn đi chỗ khác.
Hắn cứ làm như vậy, thẳng cho đến khi một mảnh đất trống dần hiện ra trong mắt hai người Vũ Phàm và Ngưng Nhi.
Cái linh điền bọn họ dự định làm này không tính là quá lớn, ước chừng ngang dọc dài hai trăm trượng, cũng xem như là vừa đủ dùng.
Ở phía xa xa, chỗ dược điền cũ, Diệm Cơ đang vừa xem dược điển vừa nhìn cây Tích Nhật Thảo ở trước mặt.
- Tích Nhật Thảo là một giống linh thảo loài cỏ, thân không lớn, chỉ cao chừng ba mươi phân, chính giữa có một nhánh hoa năm cánh màu hồng nhạt ... khi thuần thục dưới gốc có củ, ...
Nàng ê a đọc mấy dòng chú giải tỉ mỉ của Ngưng Nhi trong "Dược Điển Lược Ký", đôi mắt tròn xoe thích thú nhìn cây Tích Nhật Thảo đã kết hoa.
Ngưng Nhi nhỏ giọng nói với Vũ Phàm:
- Diệm Cơ rất thông minh, học một hiểu mười, trên phương diện linh thảo và đan dược cũng được xem là nổi trội so với trang lứa.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:
- Để qua một năm nữa, ta sẽ mang Diệm Cơ đi trắc thí thiên phú một phen, xem xem nó phù hợp với pháp môn nào liền cho nó phát triển theo hướng đó.
Ngưng Nhi ánh mắt có chút tiếc nuối, nàng thật muốn Diệm Cơ kế thừa y bát của mình, nhưng cũng không nỡ ích kỷ phí hoài tài năng khác của nó, nàng gật đầu.
- Ân, phu quân ... hy vọng thiếp và Diệm Cơ có duyên sư đồ ...
Vũ Phàm cười cười, hắn nói:
- Vạn vật tự có cơ duyên riêng của nó, nếu không được thì cũng đừng buồn, quan trọng là cuộc sống vui vẻ và bình yên.
Ngưng Nhi khẽ mỉm cười, đáp lại lời của hắn.
- Ân, phu quân ...
Nàng tiếp tục loay hoay hỗ trợ Vũ Phàm thiết lập trận pháp thời tiết ở từng ô đất, mảnh linh điền này nàng chia thành một trăm ô khác nhau, mỗi ô ngang dọc 2 trượng vuông, vừa đủ trồng khoảng chục gốc linh thảo trong mỗi ô.
Đối với những cây cao lớn, nàng tách ra thành từng khu riêng biệt để dễ bề chăm sóc hơn.
Bên trong Nhậm gia sơn trạch đương nhiên cũng có dược điền, nhưng được trồng theo tiêu chuẩn và quy mô lớn, không phải là chỗ để thử nghiệm, cho nên nàng phải làm một cái dược điền riêng như thế này, để tiện quan sát và thực hành thí nghiệm trên chúng.
Cũng như bao Luyện Đan Sư khác, Ngưng Nhi cũng ôm mộng tự mình sáng tạo đan phương và phối ra loại linh thảo hữu ích mới cho tu chân giới, lưu danh thiên cổ.
Luyện Đan Sư như nàng cũng không thể nào chỉ dựa vào đan phương cổ xưa mà luyện đan mãi, bởi vì linh thảo cũng có khả năng bị mai một và thay thế bằng giống loài mới, cho nên phải không ngừng nghiên cứu chủng loài mới của từng thời kỳ và phối chế ra đan phương mới phù hợp hơn để thay thế những đan phương cũ lỗi thời.
Hơn nữa, tu chân giới phát triển ngày càng hưng thịnh, cũng yêu cầu những loại đan dược thần kỳ hơn, tỷ như Lôi Linh Đan vậy, một loại đan dược có thể giúp tu sĩ dễ dàng nắm bắt lôi hệ chân khí trong thiên địa, mà trước đây đã từng có nhiều người nghĩ nó chỉ có thể tồn tại ở trong tưởng tượng mà thôi.
Mà muốn làm được như vậy không những phải tinh thông dược lý mà còn phải nắm rõ về đặc điểm và tính chất từng loại linh thảo mới có thể sáng tạo ra được đan phương mới.
Ngưng Nhi gương mặt vui vẻ, ánh mắt mang theo hoài bão lớn lao, cẩn thận thiết lập từng cái pháp trận ở dược điền.
Cả hai người Vũ Phàm và Ngưng Nhi làm mãi từ buổi sáng đến khi chiều tà mới xong, Vũ Phàm chấp tay ra sau lưng, đứng ở trên ngọn cây lớn nhìn về phía dược điền, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
Xa xa, Diệm Cơ nằm dưới tán cổ thụ, gối đầu lên cỏ, tay ôm quyển bút ký của Ngưng Nhi, mắt nhắm nghiền ngủ một giấc ngon lành.
Ngưng Nhi nép người lại gần Vũ Phàm, ánh mắt trìu mến nhìn Diệm Cơ, khẽ nói.
- Đúng là trẻ con, nó thật hồn nhiên vô tư ...
Hai người bọn họ cũng đã từng như vậy, những đứa trẻ mang theo những giấc mơ, những hoài bão vô tư hồn nhiên nhất của cuộc đời, và rồi, chính cuộc sống khắc nghiệt đã dần thay đổi nhân sinh quan của bọn họ, biến họ trở thành con người của hiện tại.
Ngày trước Vũ Phàm hắn không có người bao bọc che chở, nên cuộc sống đầy mưu toan vất vả, bây giờ, hắn có đủ cơ sở để lo cho Ngưng Nhi, Diệm Cơ và Bạch Khởi, hắn quyết không để bọn họ phải trải qua cuộc đời bi thảm giống như bản thân mình.
Vũ Phàm nhẹ ôm Ngưng Nhi vào lòng, hắn và nàng đều không có nói gì, thả hồn trôi theo cơn gió chiều mùa thu, tận hưởng cuộc sống bình dị này.
Lá bay lả tả trên không trung, rồi lại rơi xuống gốc cây.
Tiếng lá kêu xào xạc trong gió mà yên lòng.
Vũ Phàm nhìn về phía đại điện Nhậm gia ở phương xa, hắn biết mình đang dựa thế của Nhậm gia mà phát triển, cho nên cũng cẩn thận mà hành sự, tránh cho lún sâu vào nhân quả ở chỗ này.
Ở sau màn, hắn cũng âm thầm nâng đỡ không ít gia tộc như Tần gia, Lăng gia ở Thanh Sơn thành, Liễu gia ở Thiên Hỏa Đế Quốc để phòng ngừa một khi thất thế, cũng có một vài chỗ có thể nương tựa.
Nhưng đời người vô thường, cũng không nói trước được điều gì, hắn cũng chỉ có thể tận lực trồng xuống nhân quả dự phòng về sau mà thôi.
Hai năm trước đây, hắn có nhờ lão bản tửu điếm truy tìm tung tích của Lăng Hàn, biết được y đã được một vị Luyện Khí Tông Sư thu làm đệ tử chân truyền, mang theo ngao du thiên hạ học nghề, hắn cũng yên tâm hơn hẳn, ít ra, Lăng Hàn cũng đã có con đường phát triển riêng cho hắn.
Còn về phần Khương Thần lão nhân và Hứa Chu Tử, Vũ Phàm tin rằng Khương Thần lão sư của hắn có đủ năng lực để lo cho cả hai người, lão mang theo bí mật đoạt xá trùng sinh, nên Vũ Phàm cũng không có nhờ người truy tìm tung tích của lão, tránh cho đả thảo kinh xà, đánh động đến kẻ địch năm xưa của lão.
"Ài, huynh đệ ngày đó, bây giờ tứ tán tứ phương, Lăng huynh, Hứa đệ, ... ta nhớ các ngươi!"
Vũ Phàm đôi mắt nặng trĩu tâm tư, nhìn về phương xa, huynh đệ ngày thơ ấu, vẫn là những người khó có thể quên trong cuộc đời mỗi người.
Lúc này, thủ hạ Nhậm gia đột ngột xuất hiện, hắn đứng ở phía xa, cung kính nói với Vũ Phàm.
- Khương công tử, gia chủ triệu kiến!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ta biết rồi!
Nói rồi, lập tức từ biệt Ngưng Nhi phi hành về phía Nhậm gia đại điện, bây giờ đã là xế chiều, Nhậm gia gia chủ cho gọi hắn lúc này, hẳn là có việc cấp bách cần bàn.