Chương 281: Lôi Linh Đan

Đối với Kiếm Tu, kiếm là tri kỷ của bọn họ, gắn bó với bọn họ suốt cả một đời tu đạo, tỷ như Vũ Phàm hắn cũng như vậy, từ lúc hắn tu đạo cho đến bây giờ chỉ dùng duy nhất một thanh kiếm là Nhất Niệm kiếm trên tay này.

Nhất Niệm kiếm đồng hành với Vũ Phàm gần như là mọi lúc mọi nơi, trong mọi khoảnh khắc sinh tử, vinh nhục cùng chủ, người còn kiếm còn, người mất kiếm vong.

Ngày đó, dù cho Tử Sắc Lôi Kiếp vô cùng đáng sợ, nhưng Vũ Phàm vẫn tin tưởng vào Nhất Niệm, dùng nó độ lôi kiếp, đỡ một tia Tử Sắc Lôi Kiếp trọn vẹn của Thiên Đạo, vậy mà kiếm mạch không đứt đoạn, kiếm hình còn nguyên.

Cũng nhờ vậy mà hồn linh trong Nhất Niệm kiếm trở nên mạnh mẽ hơn hẳn bảo kiếm bản mệnh của Kiếm Tu thông thường.

Hơn nữa, trong hai năm qua, Vũ Phàm cùng Nhất Niệm kiếm không ngừng câu thông với nhau chống lại kiếm khí trong Kiếm Ý Chi Địa, cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, lại thêm Hồn Linh Nhất Niệm mạnh mẽ dị thường, không ngừng được Vũ Phàm ôn dưỡng hàng ngày, liền tại hôm nay đột phá đến cảnh giới Kiếm Linh.

Hồn Linh của Nhất Niệm kiếm sau lưng Vũ Phàm dần tiêu tán trong không trung, để lại từng hạt chân khí màu huyết sắc li ti như hạt bụi mịn phân tán trong không trung.

Đệ tử dòng chính Nhậm gia ở bên trong Kiếm Ý Chi Địa vẫn còn đang há hốc mồm mà nhìn thân ảnh của Vũ Phàm.

Kết Đan trung kỳ, trụ vững ở khoảng cách hai trăm trượng tính từ đại môn chỉ trong vỏn vẹn hai năm thời gian, đồng thời đạt đến Kiếm Linh cảnh giới ở độ tuổi hai mươi mấy này, quả thực là làm cho người ta cảm thấy khô khốc miệng lưỡi khi nhắc đến kỳ tích của y.

Nhậm Thường Sơn đưa mắt nhìn thân ảnh của Vũ Phàm ở phía trước, trong lòng cảm xúc dâng trào ngổn ngang.

Cảnh giới Kiếm Linh, hắn ngay cả mơ cũng không dám mơ đến sẽ đạt được ở độ tuổi ngũ tuần, vậy mà Vũ Phàm lại có thể đạt được ở độ tuổi trẻ như vậy, làm hắn cảm thấy có chút thất lạc, hoài nghi nhân sinh.

Ngày trước, khi đọc điển tịch về kỳ tích của lão thủy tổ đã làm hắn kinh ngạc không thôi, giờ đây tận mắt chứng kiến một người như vậy, làm hắn càng cảm thấy bị đả kích không nhỏ.

Người ta nói, cần cù bù thông minh, nhưng Thiên Phú của tu sĩ há lại có thể dễ dàng bù đắp bằng thời gian và tài nguyên như vậy.

Điển hình là thiếu niên thiên tài Vũ Phàm ở trước mặt, hắn đột phá gần như không có bình cảnh, thuận nước thuyền xuôi dòng.

Còn Thường Sơn hắn còn thiếu thời gian và tài nguyên để tu luyện ư. Không hề, phóng nhãn nhìn khắp Thiên Huyền Đại Lục mà nói, người có điều kiện như Thường Sơn hắn quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Từ công pháp, kiếm phổ, vũ kỹ, đan dược, chân khí thạch lẫn cả lão sư lão luyện trong giới Kiếm Đạo, hắn đều không thiếu thứ gì, thứ mà hắn thiếu so với Vũ Phàm chính là thể chất và thiên phú nghịch thiên kia.

Nhậm Thường Sơn nắm chặt chuôi kiếm trên tay, hắn quyết sẽ không để Vũ Phàm vượt qua hắn quá xa.

Nhưng chính hắn cũng không biết bởi vì hắn chỉ nhìn vào Vũ Phàm mà hạn chế đi chính mình.

Vũ Phàm thì lại khác hẳn Thường Sơn hay những tu sĩ thông thường khác, hắn không đem chính mình so với ai, hay lấy họ làm mục tiêu để vượt qua.

Hắn chỉ có duy nhất một mục tiêu cho chính mình, một con đường duy nhất kiên định mà bước đi, không ai có thể cản.

Đó chính là vấn đỉnh đại đạo, bảo vệ hết thảy những thứ hắn trân quý.

Người mạnh hơn Vũ Phàm không hề ít, nhưng hắn không lấy họ làm mục tiêu để vượt qua, vì nó chỉ là ganh đua nhất thời, không phải mục tiêu chung cực để hắn phấn đấu.

Bởi nhờ vậy mà Vũ Phàm hắn cứ một đường tu đạo hanh thông, không ai có thể làm hắn lung lay chùn bước.

Hắn tin vào chính mình và cũng kiên định với chính mục tiêu hắn đặt ra.

Vũ Phàm dần dần thoát khỏi trạng thái kỳ diệu vừa nãy, hắn lấy lại tinh thần, đưa Nhất Niệm kiếm lên trước mặt, cẩn thận nhìn ngắm một lượt.

Nhất Niệm kiếm tỏa ra một tia khí tức thanh minh như thể khoe khoang với Vũ Phàm về sức mạnh mới của nó.

Hắn nhìn Nhất Niệm kiếm với ánh mắt yêu thích không rời.

"Hảo kiếm ..."

Vũ Phàm tra kiếm vào vỏ, rồi đặt nó vào bên trong hộp kiếm để ôn dưỡng, trước khi thu vào không gian giới chỉ, hắn cũng không quên truyền vào bên trong hộp kiếm đại lượng thần thức của hắn để ôn dưỡng Nhất Niệm.

Hồn linh Nhất Niệm kiếm đã thành hình, việc tiếp theo Vũ Phàm hắn cần làm chính là bồi dưỡng hồn linh của Nhất Niệm không ngừng lớn mạnh để có thể theo kịp sự tăng tiến sức mạnh của hắn.

Cách nuôi dưỡng Hồn Linh phổ biến nhất là dùng thần thức của chính chủ nhân thanh kiếm để ôn dưỡng, hai là dùng huyết nhục của yêu thú cường đã để huyết luyện kiếm hồn.

Huyết luyện kiếm hồn không chỉ bồi dưỡng kiếm linh mà còn có thể gia tăng sát khí và sức mạnh cho thanh kiếm.

Vũ Phàm tiến vào đây đã gần hai năm thời gian, lần này bế quan cũng đã có chút thành tựu nên hắn dự định sẽ kết thúc bế quan ở đây, trở ra bên ngoài luyện tập kiếm chiêu.

Nghĩ là làm, hắn xoay người, rảo bước rời khỏi Kiếm Ý Chi Địa.

Ra khỏi đại môn Kiếm Sơn, Vũ Phàm tế lên phi kiếm thẳng hướng Khương Chính Hạo sơn phong mà phi hành.

Rất nhanh hắn đã đến nơi, bên dưới là hai thân ảnh quen thuộc, Ngưng Nhi và Diệm Cơ đang chờ đợi hắn trở về.

Vũ Phàm thu lại phi kiếm đáp xuống sân, hắn ôm Ngưng Nhi và Diệm Cơ vào lòng.

- Ngưng Nhi, mấy tháng qua thiệt thòi cho muội rồi ...

Diệm Cơ được hắn bế trên tay, miệng không ngừng nói:

- Khương ca ca, muội rất nhớ ca ca ...

Diệm Cơ bây giờ đã là đứa trẻ lên sáu, thân hình đã to hơn trước không ít, nhưng vẫn như cũ, được Vũ Phàm bế trên tay.

Một tay Vũ Phàm ôm lấy eo của Ngưng Nhi, một tay hắn bế Diệm Cơ, thong thả tiến về bàn trà ở góc sân.

Trò chuyện hồi lâu với Ngưng Nhi, Vũ Phàm cũng dần nắm qua đại khái sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong hai năm qua ở bên ngoài.

Tên Nhạc Thanh Phong không biết đạt được cơ duyên gì vậy mà cũng đã đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, chỉ là Kiếm Linh của hắn còn thiếu chút hỏa hầu, điều này làm cho cao tầng ở Trung Thổ một phen dậy sóng.

Ngoài ra, mấy tháng trước, mấy vị Nhậm gia Luyện Đan Sư bát phẩm cũng đã thành công chế tạo một loại đan dược mới gọi là Lôi Linh Đan.

Lôi Linh Đan này ẩn chứa Lôi Hệ Chân Khí nồng đậm, có thể gia tăng cảm nhận của tu sĩ Hóa Thần Kỳ với lôi hệ chân khí trong thiên địa, từ đó ngưng luyện ra dòng chảy lôi hệ chân khí cho bản thân ở bên trong nội thể, giúp Hóa Thần kỳ tu sĩ dễ dàng đột phá cảnh giới.

Hóa Thần kỳ tu sĩ muốn đột phá đến Hợp Thể kỳ, phải tái tạo lại được dòng chảy chân khí của thiên địa ở bên trong nội thể, gồm tám loại, ngũ hành chân khí mộc, thủy, hỏa, thổ, kim và dị thuộc tính chân khí phong, lôi, băng, từ đó câu thông với thiên địa bên ngoài, tạo thành liên kết giúp chân khí chảy vào cơ thể tu sĩ cuồn cuộn không dứt, đạt đến một bước gọi là Hợp Thể kỳ, tại một bước này có thể nói thiên địa và tu sĩ gần như là hợp nhất.

Vũ Phàm không khỏi cảm thán một phen.

- Lợi hại!

Ngưng Nhi khẽ gật đầu, nàng nói tiếp:

- Sau thời kỳ Bàn Cổ, nhiều loại linh thảo lần lượt xuất hiện, các vị trưởng lão trong Luyện Đan Tháp đang ngày đêm nghiên cứu và điều chế đan phương mới, hòng phát huy tối đa tiềm lực của chúng. Thiếp hiện tại may mắn được một vị Luyện Đan Sư bát phẩm để mắt đến, thu làm học đồ ký danh.

Vũ Phàm nghe vậy cũng mừng thay cho nàng, hắn nói:

- Như vậy thật tốt a!

Vốn dĩ Ngưng Nhi thiên phú tu luyện không quá xuất chúng, nhưng ở phương diện đan đạo thì nàng lại vô cùng nổi bật, vì vậy hắn cũng hy vọng nàng có thể phát huy được thế mạnh của mình, từng bước trở thành Luyện Đan Đại Sư.

Luyện Đan Đại Sư dù đặt ở đâu cũng có chỗ đứng, như vậy, hắn cũng an tâm hơn về vị thế của nàng, lỡ hắn có mệnh hệ gì, cũng tránh được bị người ta hà hiếp.