Hai năm sau,
Trời cuối hạ, đầu thu, gió thổi từng cơn mát rượi, trời không còn cái tiết oi ả của mùa hạ nữa, mà bây giờ đã có chút mát mẻ, mưa cũng nhẹ nhàng hơn, không còn những cơn giông lớn.
Như bao buổi chiều khác, Tiếu Ngưng Nhi lại cẩn thận dọn dẹp thư phòng một lượt sau một ngày dài miệt mài nghiên cứu đan đạo, nàng gấp lại quyển Dược Điển Toàn Thư, rồi để nó gọn qua một bên.
Ngưng Nhi đi đến bên thềm cửa sổ, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, thẳng hướng Kiếm Sơn ở xa xa.
"Phu quân, thiếp nhớ chàng ..."
Ngày đó, sau khi Ngưng Nhi đột phá Kết Đan kỳ đi ra cũng chỉ có thể gặp được Vũ Phàm trong ba tháng thời gian, bởi vì ngay sau khi hắn học xong các chiêu thức của Cửu Thiên Kiếm Quyết liền tiến vào Kiếm Sơn tu luyện một mạch đến bây giờ chưa có trở ra.
Ngưng Nhi bởi vì quyền hạn không đủ, cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này ngóng trông hắn trở về, không cách nào tiến vào Kiếm Sơn thăm hắn.
Hơn nữa, dù nàng có thể tiến vào, nhất định cũng sẽ lựa chọn không đi, tránh quấy rầy hắn tu đạo.
Nàng đeo lên lớp vải lụa mỏng, rồi đi ra ngoài hiên, theo thói quen chăm sóc mấy luống hoa ở dọc bờ rào, Diệm Cơ cũng lẽo đẽo đi theo nàng, học cách chăm sóc hoa.
Đi được một lúc, nó nhõng nhẽo với nàng:
- Tỷ tỷ, muội nhớ Khương ca ca, nhớ Bạch Khởi ca ca.
Vốn Bạch Khởi tư chất không tệ, được cao tầng Nhậm gia để mắt đến, đưa vào đội ngũ đệ tử dòng chính đào tạo từ sớm, cho nên bây giờ cũng không thường xuyên có mặt ở Khương Chính Hạo sơn phong, cách vài tháng hắn mới về thăm Diệm Cơ một lần.
Bởi vì giai đoạn này đang là giai đoạn huấn luyện then chốt, đặt xuống nền móng cơ bản cho hắn về sau, cho nên cường độ luyện tập và huấn luyện có chút khắc nghiệt và dày đặc.
Cho nên bây giờ, trên sơn phong này cũng chỉ còn có Ngưng Nhi và Diệm Cơ cùng với mấy thị nữ hầu hạ mà thôi.
Đột nhiên Ngưng Nhi cảm nhận được một luồng kiếm khí nồng đậm tỏa ra từ đỉnh Kiếm Sơn, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
"Phu quân ..."
Bên trong Kiếm Sơn, Vũ Phàm đang chìm đắm trong trạng thái cảm ngộ kỳ lạ, xung quanh thân thể hắn tỏa ra kiếm khí phong bạo bàng bạc bao hắn vào bên trong, kiếm khí hỗn loạn ở bên ngoài hoàn toàn bị chấn tan.
Nhậm Thường Sơn khẽ nhíu mày nhìn về phía Vũ Phàm, chẳng lẽ tên này ở tại đây đột phá cảnh giới Kiếm Linh hay sao.
Điển tịch Nhậm gia có viết, kiếm tu khi tâm linh tương thông với bảo kiếm bản mệnh của mình, đồng thời bảo kiếm bản mệnh tự sinh ra hồn linh sơ khai câu thông với kiếm tu, liền đạt đến cảnh giới Kiếm Linh.
Bảo kiếm bản mệnh của tu sĩ thông qua ngày ngày luyện tập và chém giết cùng chủ nhân, cộng với sự ôn dưỡng bằng thần thức của kiếm tu dần dần sản sinh ra hồn linh, cộng hưởng với ý chí và tính cách của chủ nhân nó, hỗ trợ kiếm tu phát huy uy lực của kiếm chiêu trở nên mạnh mẽ hơn.
Thần hồn Vũ Phàm chìm trong một không gian kỳ ảo, xung quanh một màu trắng xóa hư hư thực thực, hắn cứ theo quán tính bước về phía trước, đi mãi đi mãi như vậy, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, cũng không biết đã đi bao xa, dần dần trước mặt hắn xuất hiện một cây cầu độc đạo.
Nhìn kỹ, hoa văn trên cầu hệt như hoa văn được đúc trên vỏ kiếm và thân của Nhất Niệm.
Dọc lan can cầu, một con chân long được trạm trổ tinh xảo, quấn quanh trục tròn, tư thế đang lao người về phía trước, nối đuôi nhau thành từng hàng.
Vũ Phàm cứ men theo cầu độc đạo đi mãi đi mãi trong không gian vô tận, hắn cứ vậy kiên định mà đi, tâm không tạp niệm, truy cầu hình bóng của Hồn Linh Nhất Niệm.
Xa xa, phía chân trời, dần xuất hiện một cái đảo nhỏ, trên đảo có khóm trúc ở một bên cầu, một cái nhà tranh, một cái bàn trà nhỏ nhỏ.
Nhất Niệm kiếm theo hắn đã lâu, tâm cảnh cũng theo hắn mà biến hóa, giản dị và mộc mạc, những thứ trước mặt hắn, hoàn toàn là những cảnh vật quen thuộc hàng ngày.
Trên bàn trà là một thân ảnh không rõ nhân dạng, cũng không rõ là nam hay nữ, nhưng dáng người thướt tha, kiều diễm, có thể là nữ nhân.
Khí tức tỏa ra trên người của thân ảnh rất giống với Nhất Niệm, nếu Vũ Phàm đoán không sai, hẳn đây là Hồn Linh của Nhất Niệm kiếm.
Vũ Phàm cuối cùng cũng đi đến bàn trà, hắn ngồi xuống, khẽ nhíu mày, gương mặt của Hồn Linh hắn vậy mà xem không rõ, như có lớp lụa mỏng che đi mất vậy.
Có lẽ nhân dạng của Hồn Linh là do hắn quyết định.
Vũ Phàm khẽ thở ra một ngụm trọc khí, hắn nhấc chén trà lên, xoay vần chén trà xem xét.
Thân chén trà tròn trịa, được khắc hình lá trúc tinh xảo, đường nét tỉ mỉ, gãy gọn, dứt khoát, đây là kiếm khí của hắn.
Hắn uống cạn chén trà trên tay, lòng nhớ chút chuyện xưa, đôi mắt có chút xao động.
Bây giờ hắn mới nhận ra, hình dáng của hồn linh trước mặt có vài phần giống với Mộng Nhi sư tỷ ngày trước, hắn để ý kỹ, trang phục cũng là cùng một loại.
Chẳng lẽ, hồn phách của Mộng Nhi vì yêu hắn sâu đậm mà bám lên Hồn Linh của Nhất Niệm kiếm đi theo hắn bấy lâu nay.
Mà nói đi cũng phải nói lại, quả thực, trong trái tim của hắn, vẫn còn lưu lại hình bóng của nàng, ngày đó tuy hắn và nàng không có nói ra, nhưng vẫn ngầm mến thương nhau.
Vũ Phàm khẽ thở dài, một đoạn quá khứ bi thương a.
Hắn chạm tay lên khuôn mặt của Hồn Linh trước mặt, khẽ nói.
- Sư tỷ, coi như là đệ bù đắp một phần lỗi lầm ngày xưa vậy ...
Hồn Linh của Nhất Niệm dần biến hóa, nhân dạng cũng rõ ràng hơn, khuôn mặt có bảy phần giống Mộng Nhi, ba phần giống Ngưng Nhi, trông vô cũng diễm lệ đoan trang.
Trên người của Hồn Linh Nhất Niệm kiếm tỏa ra khí tức bi ai khó tả, đôi mắt nàng man mác buồn, khiến người ta nhìn vào cũng thấy buồn lây.
Ngay lúc này, ở bên ngoài, sau lưng Vũ Phàm, dần dần ngưng tụ một hư ảnh, một mỹ nhân mặt đeo khăn lụa mỏng, mặc trang phục màu đỏ, hoa văn trên váy áo là loại đặc trưng của Thanh Sơn thành, hai tay nàng ôm lấy Nhất Niệm kiếm để ở trước ngực.
Khí tức của Vũ Phàm đại thịnh, kiếm khí cùng trở nên sắc bén hơn lúc nãy, tỏa ra xung quanh hơn hai trăm trượng mới dừng lại, đánh bạt toàn bộ kiếm khí hỗn loạn ở nơi đây.
Tiếng Nhất Niệm rung lên thanh minh mà bi ai.
Vũ Phàm chợt mở mắt, Nhất Niệm xuất vỏ, bay đến lòng bàn tay hắn, hư ảnh mỹ nhân sau lưng hắn cũng bừng sáng rực rỡ, xung quanh nàng tỏa ra hào quang huyết sắc nồng đậm, sát khí xung thiên, một con chân long kiếm khí huyễn hóa từ dưới chân nàng quấn quanh bay lên, rồi nó hộ thể ở sau lưng nàng, long đầu gác lên vai thủ thế sẵn sàng xuất kích theo kiếm chiêu của Vũ Phàm.
Vũ Phàm tùy tiện chém ra một kiếm, chân long kiếm khí sau lưng mỹ nhân nhanh chóng trườn theo cánh tay của nàng rồi quán đỉnh vào thân kiếm Nhất Niệm, theo chân khí và kiếm chiêu phóng xuất ra ngoài, ầm ầm bay về phía trước, oanh ra một cái thông đạo trống trải, dài hơn năm trăm trượng về trước.
Tại điểm cuổi, chân long kiếm khí rít gào, hô ứng với mỹ nhân sau lưng Vũ Phàm.
Hắn đã đạt đến cảnh giới Kiếm Linh trong kiếm đạo.
Kiếm Thánh ngửa cổ lên trời cười lớn một tràng sảng khoái, Kết Đan trung kỳ tu sĩ, đạt đến cảnh giới Kiếm Linh, đây là một cái kinh hỉ cho Nhậm gia.
- Ha ha ... thiên đạo ưu ái Nhậm gia ta ha ha ...
Kiếm Vương đang bế quan trong mật thất, cảm nhận được dị động vội phá quan mà xông ra, lơ lửng trên thương khung nhìn về Kiếm Sơn, lão cười lớn từng tràng.
Vũ Phàm, tên đệ tử này của lão đúng là kỳ tài vạn năm có một của giới kiếm tu Thiên Huyền Đại Lục.