Chương 279: Cửu Thiên Kiếm Quyết

Trên đường trở về Cổ gia, thương thế của Cổ Ngưng Băng dưới sự giúp đỡ của lão thủy tổ Cổ gia và phụ thân nàng cũng đã hồi phục tám thành, không còn gì đáng ngại.

Cổ Ngưng Băng đứng ở trên mũi thuyền, mái tóc phiêu bồng theo cơn gió mùa thu, lá khô bay loạn trong gió như tâm tình của nàng vậy.

"Hắn là kẻ mạnh như thế sao?"

Nàng thở dài nhớ lại trận trước mấy ngày trước, đứng trước Vũ Phàm, một thiên tài có thể kiêu ngạo khắp nơi ở phương Nam như nàng lại bị hắn đánh cho không có lực hoàn thủ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc Ngưng Băng cũng hiểu, những thứ hắn làm ngày trước, không phải vì hắn nhát gan, cũng không phải vì hắn háo sắc, mà vì hắn muốn thực hiện kế hoạch vẹn toàn.

Một người sẵn sàng buông bỏ điều tiếng bên ngoài, kiên định với kế hoạch và mục tiêu của hắn như vậy, quả là hiếm thấy.

Hơn nữa, nàng cũng đã nhận ra danh vọng của hắn, tuyệt đối không phải là do đồn thổi mà thành, mà là do chân chính thực lực của hắn xây dựng nên.

- Hải Long công tử ...

Nàng lẩm nhẩm một mình, hai má đỏ hây hây, nàng bây giờ cảm thấy hổ thẹn với những lời sỉ nhục hắn trước đây.

Cổ Thiên Bằng đứng sau lưng nàng, thì thào nói:

- Tỷ tỷ, tỷ nhớ tỷ phu sao? ... Tỷ phu thật lợi hại!

Bốp!

Cổ Ngưng Băng cốc đầu của Cổ Thiên Bằng một cái rõ to, làm tên nhóc ôm đầu lăn lộn trên mũi thuyền ăn vạ.

- Tỷ tỷ người lại ăn hiếp đệ, đệ sẽ nói tỷ phu trừng trị tỷ!

Bây giờ Cổ Thiên Bằng đã biết, tỷ phu của nó tuyệt đối có thể trị được người tỷ tỷ cầm tinh con cọp trước mặt nó, nên nó không e ngại gì mà mang hắn ra dọa nàng.

- Đệ ... đệ còn nói nữa, ta đánh đệ thành cái đầu heo!

- Tỷ phu ... tỷ phu cứu đệ .... a a a ... mẫu thân cứu nhi tử a ...

Cổ Thiên Bằng bị tỷ tỷ của mình rượt đánh khắp trên boong thuyền, hắn kêu như heo bị chọc tiết, inh ỏi cả góc trời.

Cổ Ngưng Băng lấy Thiên Bằng ra trút cơn giận dữ, đánh hắn thành một cái đầu heo.

...

Trên mũi thuyền Nhậm gia, hai thân ảnh đứng nhìn về phía Trung Thổ, Kiếm Vương đứng ở phía trên một chút, Vũ Phàm đứng ở phía sau hầu chuyện.

Đạo bào của Kiếm Vương bay nhè nhẹ trong gió chiều, lão từ tốn nói:

- Lần này biểu hiện của con không tệ, lão thủy tổ rất hài lòng.

Vũ Phàm cung kính nói.

- Sư phụ, người quá lời rồi, đệ tử chẳng qua may mắn không làm nhục mệnh mà thôi.

Kiếm Vương cười lớn nói:

- Ha ha ... tiểu tử, con phải biết rằng, may mắn cũng là một loại thực lực.

Vũ Phàm nghe hiểu ý lão, vội nói:

- Vâng thưa sư phụ.

Quả thực, chuyện bắt được Cổ Ngưng Băng hay dẫn dụ được Cổ Sư phương Nam của Cổ gia, đối với Vũ Phàm mà nói, đều là những việc kinh hỉ, may mắn đem đến cho hắn.

Kiếm Vương lấy ra một quyển kiếm phổ, nó lơ lửng ở trên không trung, lão chậm rãi nói:

- Đây là Kiếm Phổ, Cửu Thiên Kiếm Quyết do lão thủy tổ đích thân cảm ngộ ra, chỉ truyền cho dòng chính Nhậm gia ... nay được sự đồng ý của lão thủy tổ, ta truyền nó cho con.

Vũ Phàm nghe thấy sư phụ nói như vậy, vội quỳ xuống, dập đầu nhận lễ:

- Đa tạ lão thủy tổ ưu ái, đa tạ sư phụ ưu ái!

Cửu Thiên Kiếm Quyết, ở đương thời, tu sĩ xếp nó vào Thiên giai trung phẩm Kiếm Pháp, thậm chí có người nói, sức mạnh chân chính của nó, có thể so với Thiên giai tinh phẩm Kiếm Pháp, tổng cộng có chín chiêu, càng về sau càng mạnh, thích hợp cho tu sĩ từ Kết Đan kỳ trở lên học tập.

Bởi vì Cửu Thiên Kiếm Quyết là kiếm pháp do lão thủy tổ đích thân cảm ngộ, cho nên tuyệt đối phù hợp với kiếm pháp của Nhậm gia, thứ mà Vũ Phàm đang theo học, hơn nữa, Kiếm Thánh cũng tin rằng với thiên phú kiếm đạo của Vũ Phàm, hắn sẽ có cách để điều chỉnh kiếm pháp cho phù hợp với bản thân, bổ sung điểm khiếm khuyết phát huy tối đa uy lực của nó.

Vũ Phàm đang bước trên con đường sáng tạo kiếm đạo cho riêng mình, nhận được Cửu Thiên Kiếm Quyết của Kiếm Thánh tương đương với một cái thiên đại cơ duyên, kiếm pháp của lão là tinh hoa của kiếm pháp từ thời Bàn Cổ kết hợp với kiếm pháp của thời đại đầu thời kỳ Hồng Hoang, lão là đại năng sống qua hai thời kỳ của tu chân giới, đương nhiên về cảm ngộ kiếm pháp của hai thời đại sẽ sâu sắc và đầy đủ hơn bất kỳ ai.

Vũ Phàm giơ tay đón lấy quyển Kiếm Phổ đang lơ lửng trên không trung.

Trống ngực của hắn đập thình thịch vì kích động, ánh mắt vô cùng chờ mong vào quyển Kiếm Phổ này, có thể giúp hắn đạt đến cảnh giới mới trong Kiếm Đạo.

Kiếm Thánh ở trong gian phòng của y, gật gù hài lòng.

- Hảo, trẻ nhỏ dễ dạy!

Đối với biểu hiện của Vũ Phàm, bất kể trên con đường mưu thuật hay là kiếm đạo, lão đều cực kỳ hài lòng, nếu không phải hắn đã là đệ tử của Kiếm Vương, chính lão cũng muốn đích thân chỉ dạy cho hắn.

Trên người Vũ Phàm phải nói là hội tụ cả hai yếu tố, mưu thuật của con trai thứ hai của lão, gia chủ Nhậm gia, và thiên phú kiếm đạo của Kiếm Vương, con trưởng của lão.

Nhậm gia không tiếc mọi giá bồi dưỡng hắn từ sớm, cũng nhìn vào nhân cách của hắn mà đánh cược cho tương lai Nhậm gia sau này, một khi lão phi thăng, cũng có người duy trì Nhậm gia ở hạ giới, không để người khác khinh nhờn.

Sư phụ của Vũ Phàm gật đầu, hài lòng nói:

- Đứng dậy đi, lần này, con cũng nên chuẩn bị thật tốt, để nghênh chiến Long tộc vào mấy năm sau, không để cho Nhận tộc bị Thần Thú tộc xem thường.

Vũ Phàm quả quyết nói.

- Vâng thưa sư phụ.

Vũ Phàm đứng ở phía sau lưng lão, nhìn về bầu trời rộng lớn bên trên, chỉ còn hai năm 3 tháng nữa, là sẽ đến ngày thách đấu của thiên kiêu chi nữ Long tộc Chân Diễm An.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Vũ Phàm hắn cũng đã có ý định tập trung bế quan tu luyện, nghiên cứu kiếm đạo, đột phá tu vi.

Lần này trở về Nhậm gia sơn trạch, hắn sẽ lần nữa tiến vào Kiếm Sơn, ma luyện Kiếm Khí của bản thân, nâng cảnh giới kiếm đạo lên cảnh giới cao hơn, Kiếm Linh.

Gió thổi đạo bào hắn bay phấp phới trong gió.

"Ngưng Nhi, ta sẽ cố gắng trở thành cường giả một phương, che chở một đời cho muội bình an!"

...

Ngưng Nhi ở bên trong mật thất, đã tích lũy đầy đủ chân khí bên trong nội thể, ở trong đan điền của nàng, chân khí đã tích tụ thành một hồ chân khí rộng lớn, có dấu hiệu cô đặc lại.

Nhưng nàng chưa dám đột phá, nàng biết mình thiên phú không thể sánh bằng Vũ Phàm, cho nên tranh thủ dưới sự dẫn dắt của sư phụ tích lũy chân khí bên trong nội thể hùng hậu, đảm bảo trùng kích Kim Đan thành công.

Nhậm Phi Phi, sư phụ của Ngưng Nhi nói:

- Ngưng Nhi, mai là ngày lành tháng tốt, chân khí trong người con tích lũy đã hùng hậu, cũng nên đột phá rồi, ngày mai ta sẽ đích thân hỗ trợ con ngưng kết Kim Đan.

Ngưng Nhi nhu thuận nói:

- Vâng thưa sư phụ.

Nhậm Phi Phi yêu mến nhìn Ngưng Nhi ở trước mặt, đây có lẽ không phải đệ tử xuất sắc nhất của nàng, nhưng lại là đệ tử nàng cảm thấy vừa mắt nhất.

Một đệ tử, hiền hậu, chất phác không tranh phong với những người khác, và hơn hết thật lòng quan tâm đến người sư phụ như nàng.

Ban đầu với với Nhậm Phi Phi nàng, thu Ngưng Nhi chỉ là một phần để lưu lại Vũ Phàm, nhưng bây giờ, qua thời gian dài tiếp xúc và nhận sự chăm sóc từ Ngưng Nhi, nàng lại cảm thấy yêu mến nữ đệ tử này nhiều nhất.