Chương 278: Quyết Chiến (2)

Sức nặng càng ngày càng lớn, Cổ Ngưng Băng mặc dù đã điều động Man Lực Nguyệt Hùng Cổ Trùng nhưng vẫn không chống đỡ nổi Tứ Tượng Đỉnh của Vũ Phàm đang áp xuống ở bên trên.

Nàng cắn chặt răng điều động Hỏa Tước Cổ Trùng, phóng xuất Hỏa Tước Thần Thông hòng đánh bạt Tứ Tượng Đỉnh ra ngoài.

Nghĩ là làm, một con Hỏa Tước nhanh chóng huyễn hóa sau lưng của nàng, rồi nó bay thẳng về phía Tứ Tượng Đỉnh, cấp tốc bùng nổ một trận hỏa bạo.

ĐÙNG!

Tứ Tượng Đỉnh bị lực xung kích một chiêu này đánh bạt ra xa, Cổ Ngưng Băng được thả lỏng một chút liền cấp tốc lùi lại thoát khỏi phạm vi áp chế của Tứ Tượng Đỉnh.

Từ trong ống tay áo của Cổ Ngưng Băng, năm con Lôi Bọ tiêu hao nhanh chóng bay về phía của Vũ Phàm, nó lần lượt bạo nổ, tạo ra một vùng lôi điện rộng lớn, vây tàn ảnh hắn vào bên trong.

"Không ổn!"

Thấy Vũ Phàm lại trốn thoát, Cổ Ngưng Băng có chút gấp gáp, càng đấu với hắn nàng cảm thấy sự chênh lệch càng lớn.

Vũ Phàm súc thế, giơ Nhất Niệm lên trước mặt, mũi kiếm chỉ thẳng lên thương khung, miệng niệm chú ngữ, quán đỉnh chân khí vào bên trong, thi triển tuyệt kỹ Sát Long Thôn Thiên.

- Cửu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi, Sát ... Long ... Thôn ... Thiên!

Bầu trời bên trên biến sắc, vân vụ hội tụ cuồn cuộn, sấm chớp đì đùng không ngớt, dọa người phàm ở cách đó mấy dặm một phen kinh hồn bạt vía.

Cổ Ngưng Băng thấy vậy, khuôn mặt lập tức đại biến, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vận chuyển chân khí quán đỉnh vào Huyền Vũ Cổ Trùng, lần nữa cưỡng chế thi triển Thiết Bích Thần Thông, đồng thời thi triển Thủy Trọc tạo một cái thủy lao chắn trước mặt nàng, hòng giảm bớt uy lực của một chiêu kia của Vũ Phàm.

Vũ Phàm hừ lạnh, lần này hắn sẽ đích thân áp kiếm, đánh về phía nàng, muốn mượn một chiêu này quyết định thành bại.

Khí tức của Nhất Niệm trở nên đại thịnh, lôi hệ kiếm khí nồng đậm đến cực độ, hóa thành từng tia chớp động bên người Vũ Phàm, hắn nắm chặt chuôi kiếm, thủ thế đâm tới, Nhất Niệm hóa thành lôi long lao về phía trước, Vũ Phàm ở phía sau, tay thành thủ chưởng, áp sau đuôi kiếm, đích thân dẫn kiếm đâm về phía Cổ Ngưng Băng.

Khí tức một chiêu Sát Long Thôn Thiên này của Vũ Phàm vô cùng cường đại, làm cho Kiếm Thánh lẫn Kiếm Vương vô cùng hài lòng trước biểu hiện của hắn.

"Hảo, hảo, quả nhiên là thiên tài kiếm tu!"

Cổ Thiên Bằng nhìn kiếm chiêu của Vũ Phàm không chút chớp mắt, kiếm chiêu của tu sĩ lại có thể lợi hại như vậy, đẹp đến như vậy.

Lôi Long Kiếm Khí đâm tới Thủy Trọc của Cổ Ngưng Băng, lôi điện ầm ầm oanh tạc ngang dọc trong thủy lao, từng đạo bọt khí nổ tanh bành, thủy lao bị đánh bạt ra hai bên, tạo ra một cái rãnh lớn cho Lôi Long Kiếm Khí và Vũ Phàm xuyên qua.

Cổ Ngưng Băng nhìn Vũ Phàm và Lôi Long Kiếm Khí trước mặt, trong lòng có chút hoảng sợ, nàng có nghĩ cũng không nghĩ tới, Vũ Phàm thật sự mạnh đến như vậy.

Nàng run rẩy cố gắng duy trì Thiết Bích, hy vọng đỡ được một kích này của Vũ Phàm.

Man Lực Nguyệt Hùng trong cơ thể của nàng liên tục gia trì sức mạnh cho thân thể của nàng, cùng nàng chống đỡ hạo kiếp trước mặt.

Thủy Trọc nháy mắt bị Vũ Phàm đánh nát, Lôi Long Kiếm Khí ầm ầm lao về Thiết Bích của Ngưng Băng, long đầu nện lên Thiết Bích tạo ra từng hồi chấn động dữ dội, ép cho Ngưng Băng và Thiết Bích liên tục lui về phía sau.

Thiết Bích thần thông không ngừng chập chờn, Quy Lân cũng dần biến mất, phạm vi thủ hộ thu hẹp dần qua thời gian, rồi nó vỡ tan thành từng mảnh.

Trong sát na, tưởng chừng Cổ Ngưng Băng đã bại, thì đột nhiên nàng hét lớn.

- Chu Tước Thôn Thiên!

Trên dưới Cổ gia một mảnh ngạc nhiên, nàng thật sự luyện hóa được Chu Tước cổ trùng lẫn Huyền Vũ cổ trùng ư, không ít người kinh ngạc nhìn huyễn ảnh Chu Tước rực lửa trên bầu trời.

Nó vỗ mạnh đôi cánh, thẳng hướng Lôi Long Kiếm Khí mà bay tới, song thú va chạm, cả không trung chấn động không ngừng, một làn sóng chân khí xung kích quét ngang thương khung, bên dưới phong áp thổi phần phật.

Chỗ song thú va chạm, một bên rực lửa, hỏa diệm thiêu đốt không ngừng, một bên lôi điện lập lòe, ầm ầm đánh từng đạo hung hãn xuống mặt đất.

Thân ảnh của cả hai bị chấn văng ra phía sau hơn trăm trượng, Cổ Ngưng Băng ho ra búng máu tươi, nhìn qua cũng rõ nàng đã bị trọng thương.

Vũ Phàm thì khá hơn một chút, nhưng không tránh khỏi nội thương, khóe miệng trào máu.

"Lợi hại!"

Vũ Phàm hắn không thể không thừa nhận, Cổ Ngưng Băng trước mặt này có thực lực đủ để kiêu ngạo, có thể sánh ngang với Tống Thư Liễu chứ không thua kém bao nhiêu.

Nhưng nàng bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, không thể nào so với Vũ Phàm.

Cổ Thiên Bằng ở trên lâu thuyền của Cổ gia, không ngừng kêu hai chữ "Lợi hại", không rõ hắn khen Ngưng Băng, hay là khen Vũ Phàm, hay là khen cả hai.

Vũ Phàm không để cho Ngưng Băng kịp thở dốc, hắn ngay lập tức ổn định thân hình, lao lên tấn công nàng lần nữa.

Cổ Ngưng Băng hừ lạnh, dù có chết nàng cũng sẽ không chịu thua, Hỏa Trùng tiêu hao từ trong ống tay áo của nàng ồ ạt bay về phía Vũ Phàm ở trước mặt, ầm ầm bạo nổ từng đợt váng trời.

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn lấy Tứ Tượng Đỉnh ra che chắn ở phía trước, vừa chống đỡ lực xung kích vừa tạo khoảng trống cho hắn lao lên.

Hắn vỗ chưởng lên Tứ Tượng Đỉnh, cái đỉnh bay nhanh về phía Cổ Ngưng Băng, dần dần hóa lớn, như một ngọn núi nhỏ, làm nàng phải lui về phía sau.

Lúc này, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện ở bên hông nàng, làm nàng kinh ngạc không thôi.

Là Vũ Phàm, hắn đã kịp thời rút ngắn khoảng cách áp sát đến bên người nàng từ lúc nào không hay.

Vũ Phàm cười gằn, phía trước Tứ Tượng Đỉnh áp tới, bên hông Vũ Phàm đánh tới.

Quang Lưu Trảm.

Bành! Bành!

Cổ Ngưng Băng huy Nguyệt Quang Trảm chống đỡ một kích này của hắn xong, quay đầu nhìn lại, lại không thấy hắn đâu.

Trên đầu nàng, một cơn áp bức cực lớn ập xuống.

Vũ Phàm lợi dụng tốc độ, áp chế nàng liên tục, hắn bổ xuống một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam Trọng Thiên.

OÀNH!

Ầm ... Ầm ...

Thân thể Cổ Ngưng Băng như diều đứt dây, ầm ầm nện xuống mặt đất bên dưới, oanh thành một cái hố to, nàng đang chật vật cố gắng đứng dậy, thì bốn đạo lôi hệ kiếm khí phân biệt bốn phương quanh người nàng oanh xuống.

Đoàng ... Đoàng ... Đoàng ... Đoàng

Làm nàng bị chấn văng ra xa, chới với trên không trung, Vũ Phàm lướt tới một quyền nện lên bụng nàng.

Bất Tử Quyền!

BÀNH!

Thân thể Cổ Ngưng Băng đụng nát hơn chục gốc cây mới dừng lại, nàng bây giờ, không còn sức để đứng dậy, nàng lay lắt dưới mặt đất, toàn thân đau nhức, gãy liền mấy cái xương.

Nàng sợ hãi nhìn thân ảnh của Vũ Phàm đang đứng trên không trung, hắn mạnh, thật sự rất mạnh, mạnh đến mức độ nàng không thể tưởng nổi.

Đôi mắt của nàng nhìn Vũ Phàm giờ đây, không còn là sự khinh bỉ cho sự nhát gan ngày nào của hắn nữa, mà là sự khiếp sợ trước sức mạnh của hắn.

Nàng hay bất kỳ ai ở đây cũng đều nhìn ra, hắn còn chưa dùng toàn lực, thậm chí có thể nói, sức hắn đủ để đánh bại hai người như nàng.

Cổ Ngưng Băng khóe mắt đẫm lệ, nàng sỉ nhục người ta, vậy mà bây giờ, ngay cả lực đánh trả cũng không có.

Vũ Phàm thu kiếm, bay về phía sau lưng Kiếm Thánh, hắn đạo mạo đứng đó, ngạo nghễ nhìn về phía Cổ gia.

Cổ Thành miệng lưỡi đắng chát nói:

- Ba năm sau, nàng sẽ gả đến Nhậm gia, cáo từ!