Kiếm Vương thoáng nhìn Vũ Phàm rồi khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp nhận lời khiêu chiến của đối phương.
Vũ Phàm chắp tay với sư phụ hắn để đáp lễ, rồi tung mình phi thân lên cao, tế ra phi kiếm, đĩnh đạc đứng trên không trung, ở phía sau Kiếm Thánh.
Hắn dõng dạc nói:
- Tại hạ nhận lời thách đấu của Cổ tiểu thư!
Kiếm Thánh đứng ở phía trước, hai tay chắp ra sau lưng, khẽ gật đầu, rồi lão nói với Cổ Thành.
- Lần này quyết đấu không hạn chế thủ đoạn, tới điểm là dừng, không hạ sát đối phương.
Cổ Thành nghe thấy vậy cũng không có phản bác gì, nhẹ gật đầu đồng tình, lão bổ sung thêm.
- Hảo, cứ quyết như vậy đi, tới điểm là dừng, không hạ sát hoặc phế bỏ đối phương.
Kiếm Thánh hào sảng đồng ý lời nói của đối phương.
- Được, một trận phân định thắng bại, lấy chỗ này làm chiến trường, tiến hành so đấu.
Cổ Thành gật đầu, rồi dặn dò Cổ Ngưng Băng.
- Phải hết sức cẩn thận!
Cổ Ngưng Băng nhu thuận đáp lời gia gia nàng.
- Vâng thưa gia gia!
Nói rồi, Cổ Ngưng Băng chỉ tay về phía Vũ Phàm, nàng nói:
- Nếu ngươi thua, phải ở chỗ này, quỳ xuống dập đầu chín cái về phương Nam tế anh linh những người đã chết dưới tay ngươi ở rừng cây ngày hôm đó.
Vũ Phàm chưa kịp trả lời, Kiếm Thánh đã lên tiếng thay hắn.
- Ta thay hắn đáp ứng ngươi, nhưng nếu Ngưng Băng tiểu chất thua, tiểu chất phải gả cho hắn làm thiếp.
Ngưng Băng còn chưa kịp lên tiếng, Cổ Thành đã đáp lời.
- Được quyết định như vậy đi! Nếu hắn thua phải về phương Nam làm thủ hộ giả cho Ngưng Băng.
Ngưng Băng sắc mặt đại biến, vội nói:
- Gia gia ...
Nhưng bị Cổ Thành lão nhân chặn lại.
- Im lặng, tập trung chuẩn bị quyết đấu đi!
Chuyện này trong phút chốc đã không còn là so đấu tài nghệ cao thấp bình thường của hai người nữa, mà lại trở thành trận đấu quyết định vận mệnh về sau của cả hai.
Long Sư và Kiếm Thánh, hai bên đều muốn mượn người trẻ tuổi để sỉ nhục đối phương, người thua làm thiếp, kẻ thua làm nô.
Trong mắt bọn họ bây giờ tràn ngập chiến ý, mượn Cổ Ngưng Băng và Vũ Phàm thay họ phát tiết.
Cổ Ngưng Băng gọi ra phi dực của Băng Lam Dực cổ trùng, bắt đầu thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
Ở phía bên này Vũ Phàm cũng gọi ra Nhất Niệm, giắt nó lên hông, thủ thế sẵn sàng chờ đợi hiệu lệnh.
Long Sư và Kiếm Thánh đồng loạt lùi ra xa, đồng thanh nói.
- Chiến đấu bắt đầu.
Tiếng nói vừa vang lên, Cổ Ngưng Băng thoắt cái đã biến mất, tốc độ của Băng Lam Dực cổ trùng nhanh không tưởng nổi, nàng xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu Vũ Phàm, oanh tạc Nguyệt Quang Trảm xuống bên dưới, chục đạo Nguyệt Quang Trảm ầm ầm lao xuống.
OÀNH ... OÀNH ...
Mười đạo Nguyệt Quang Trảm hội tụ ở một chỗ, bạo nổ ầm ầm, cũng chỉ đánh trúng tàn ảnh của Vũ Phàm.
Vũ Phàm lúc này đã lướt ra xa, hắn đặt tay lên Nhất Niệm kiếm, kiếm ra khỏi vỏ nhanh như sấm chớp trên thương khung, một đạo kiếm khi hình bán nguyệt lao cực nhanh về phía Cổ Ngưng Băng.
Nguyệt Quang Trảm
BÀNH!
Thiết Bích thần thông của Huyền Vũ Cổ Trùng hoàn toàn chặn đứng chiêu này của Vũ Phàm một cách dễ dàng, quang mang của hộ tráo vẫn còn tương đối nồng đậm, từng mảnh quy giáp óng ánh như sóng lượn chắn trước mặt Cổ Ngưng Băng.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn huy kiếm chém liên tục bốn chiêu liền, kiếm khí ầm ầm lao về phía Thiết Bích, lực công lần này còn mạnh hơn trước, chấn cho Thiết Bích rung chấn không ngừng, hào quang nhạt đi trong thấy, ngoài rìa Thiết Bích đã tán đi không ít, thu hẹp phạm vi thủ hộ.
Cổ Ngưng Băng hừ lạnh, nàng điều động Hỏa Tước Cổ Trùng trong nội thể, ngưng tụ ra hơn chục cái Hỏa Cầu ở sau lưng nàng, nàng hất tay, mấy cái Hỏa Cầu nhanh chóng bay về phía Vũ Phàm mà truy kích.
ĐÙNG ... ĐÙNG ... ĐÙNG ...
Vũ Phàm tế ra Tứ Tượng Đỉnh, che chắn trước mặt hấp thu Hỏa Cầu của đối phương vào bên trong, hoàn toàn hóa giải loạt công kích này của nàng.
Cổ Thiên Bằng ở trên lâu thuyền của Cổ gia không ngừng chăm chú quan sát trận chiến trên không trung, ở trên đó là hai người mà hắn ngưỡng mộ, tỷ tỷ và "tỷ phu".
Vũ Phàm đột ngột lao vọt tới, Cổ Ngưng Băng cũng không hoảng, nàng điều động Băng Lam Dực cổ trùng lui về phía sau, hy vọng thoát khỏi tầm truy kích của Vũ Phàm.
Nhưng tốc độ của Vũ Phàm kết hợp với liên hoàn chiêu để đột tiến làm sau có thể dễ dàng hóa giải bằng việc lùi lại như vậy được.
Thanh Phong Thuật - Lạc Nhạn Triền Kiếm - Xuất Kích Kiếm Quang.
BÀNH! BÀNH!
Cổ Ngưng Băng không hổ là thiên tài của Cổ gia, ngay khoảnh khắc Vũ Phàm đánh ra Lạc Nhạn Triền Kiếm và Xuất Kích Kiếm Quang, nàng đã kịp điều động Nguyệt Quang Cổ Trùng đánh ra một đạo Trảm Nguyệt Luân cường đại, đánh tan đi hai đạo kiếm khí của Vũ Phàm, đồng thời mượn dư lực bức lui hắn trở về sau.
Vũ Phàm xoay người thuận thế né tránh dư lực của Trảm Nguyệt Luân, lại đạp cước vào hư không, lấy Thần Long Bộ Pháp làm chủ, mượn Huyễn Ảnh Kiếm Pháp làm mê trận vây lấy Cổ Ngưng Băng vào bên trong.
Trong phút chốc, xung quanh người Cổ Ngưng Băng như có thêm chín Vũ Phàm nữa cùng lúc bao vây, kiếm khí chằng chịt, vây nàng vào bên trong, chật vật không thôi.
Cổ Ngưng Băng huy động Thủy Tráo Cổ Trùng phóng xuất thần thông Thủy Trọc, tạo ra một cái lồng giam bằng nước, bao lấy nàng và mười Vũ Phàm vào bên trong, lồng nước lan ra đến đâu, hóa giải kiếm khí đến đó.
Mấy đạo hư ảnh của Vũ Phàm, cũng bị nàng nhìn ra, do dòng nước lưu động để lại dấu vết.
Cổ Thành vốn tưởng nàng sẽ thúc thủ vô sách với chiêu này, nào ngờ nàng lại nghĩ ra một chiêu này để hóa giải nó, làm lão vô cùng hài lòng.
"Hảo ..."
Vũ Phàm thấy nàng thi triển Thủy Trọc, lập tức lùi lại ra xa, hắn dùng phi châm mang theo lôi hệ phù lục oanh kích vào Thủy Trọc.
Đoàng ... Đoàng ... Đoàng ...
Cổ Ngưng Băng thân ở trong Thủy Trọc, bị lôi điện oanh kích, đau đớn không kể xiết, vội hủy thần thông Thủy Trọc, cấp tốc lùi lại tránh hắn lợi dụng thời cơ mà truy kích.
Ám Hồn Kiếm không biết tự lúc nào đã ở sau lưng nàng, hỏa phù ầm ầm bạo nổ chấn nàng chới với bay về phía trước.
Nãy giờ công kích, Vũ Phàm đã nắm được thói xấu của nàng, hay lùi lại về sau nên làm ra một thế này, đánh úp nàng.
Kiếm Thánh và Cổ Thành không hẹn mà gật đầu, đối với chiến pháp của Vũ Phàm, không có gì để bàn cãi, Cổ Ngưng Băng thực chiến vẫn còn có chút non nớt.
Cổ Ngưng Băng thấy Vũ Phàm lao tới nhanh như cắt, vội vàng thi triển thần thông Thiết Bích che chắn ở trước mặt.
Vũ Phàm phóng lên cao, hắn nện xuống một kiếm đầy uy lực, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam trọng thiên, chấn nàng đập thẳng xuống mặt đất bên dưới, Thiết Bích cũng chập chờn không duy trì nổi hình dạng.
Khóe miệng của Cổ Ngưng Băng trào máu tươi, nàng chật vật muốn xoay người đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu mình có áp lực thật lớn.
Vũ Phàm áp xuống Tứ Tượng Đỉnh, trấn cho nàng không thể đứng thẳng.
Cổ Ngưng Băng vội kích hoạt Man Lực Nguyệt Hùng cổ trùng, vận hết sức lực cố gắng thoát khỏi phạm vi áp chế của Tứ Tượng Đỉnh.