Chương 276: Ngươi có dám chiến với ta một trận

Cổ gia ở phương Nam sau khi nhận được tin tức đám người mật thám ở phương Bắc tự ý hành động càn rỡ, cao tầng Cổ gia ngay lập tức cho người xóa đi dấu vết, cắt đứt mối quan hệ với bọn họ, tránh cho Tiên Sơn điều tra tới.

Thủ pháp ra tay của Cổ gia vô cùng nhanh chóng và gọn gàng, chỉ trong vòng mấy ngày, toàn bộ vết tích liên quan đến Cổ gia ở Trung Thổ thành đều biến mất, tổ chức của bọn họ ở đây như thể bốc hơi và chưa từng xuất hiện vậy.

Nhưng lần hành động này của Cổ gia bọn họ, tương đương với tự chặt một ngón tay, nguyên khí tổn thất không nhỏ, công sức gầy dựng cơ nghiệp mật thám ở Trung Thổ cũng tan vào hư vô.

Cổ Thành tức giận đập nát cái bàn trà ở bên cạnh, lão nói:

- Một lũ phế vật.

Cổ gia trưởng lão trên dưới một mảnh im ắng, từ khi nhận được tin Cổ Ngưng Băng bị Nhậm gia bắt giữ, lão đã hết sức cẩn thận dặn dò con cháu trong nhà, không được manh động hành sự lỗ mãng.

Vậy mà chưa qua được một tháng, lại nhận được tin tức động trời như vậy, lão không tránh khỏi một hồi tức giận.

Chỉ có điều Cổ Thành không rõ, kế này cho Kiếm Thánh chỉ điểm hay là do tên họ Khương đó tự mình bày ra, nếu như là do Kiếm Thánh chỉ điểm, chuyện này không có gì đáng nói, nhưng nếu như do tên họ Khương đó một mình bày trí bố cục mà nói, tương lai thế hệ sau này của Thiên Huyền Đại Lục, e là khó có mấy người qua được hắn.

Nếu như Vũ Phàm hắn không phải người phương Bắc, thì có lẽ lão cũng đã vươn cành ô liu mời hắn về dưới trướng.

Đại trưởng lão Cổ gia lên tiếng đầu tiên, xoa dịu lão tổ bọn họ.

- Phụ thân, xin ngài bớt giận!

Tứ trưởng lão cũng phụ họa.

- Đúng vậy, phụ thân bớt giận, bọn họ cũng chỉ là tận trung với Cổ gia mới hành động như vậy!

Cổ Thành nghe tứ trưởng lão nói như vậy càng tức giận, lão hỏi vặn lại.

- Tận trung với Cổ gia?

Tứ trưởng lão có chút khó hiểu, chưa rõ mình sai ở đâu, trán lấm tấm mồ hôi, lui lại một rồi im bặt.

Lão thở dài rồi nói tiếp:

- Cổ Ngưng Băng xem ra cũng là một Cổ Sư thiên tài, tư chất Thiên cấp Trung Phẩm, là tương lai của Cổ gia chúng ta, cũng không thể để nó lưu lạc ở phương Bắc như vậy, lần này ta sẽ trao đổi với Kiếm Thánh để đưa nó về ...

Đám trưởng lão Cổ gia nhao nhao:

- Tạ ơn phụ thân bao dung.

Dù lão không nói ra, nhưng ai cũng biết, thứ dùng để trao đổi là cái gì, lần này, thật sự Cổ gia bỏ ra cái giá không nhỏ, đại trưởng lão Cổ Nguyên cũng âm thầm hạ quyết tâm, lần này đón Ngưng Băng về sẽ cấm túc nó một thời gian để cho nó tự nghiền ngẫm cái sai của mình.

Thân mang trọng sự không lo thu liễm, lại còn lo chuyện bao đồng, nếu ngày đó nàng không lo chuyện người khác thì làm sao xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

"Ài, con dại cái mang a!"

Đại trưởng lão Cổ Nguyên thở dài rồi nói:

- Phụ thân, chuyện lần này, nhi tử nguyện gánh vác, chi hệ của nhi tử sẽ cống hiến cho gia tộc, hai con cổ trùng Thiên giai trung phẩm.

Cổ Thành hài lòng gật đầu, dù Ngưng Băng là tôn nữ của lão, Cổ Nguyên là con trai lão cũng không tránh khỏi quy tắc của gia tộc ràng buộc.

- Được, cứ quyết như vậy đi!

Mấy vị trưởng lão khác nhìn về phía Cổ Nguyên có người đắc ý trong lòng, có người lại thương cảm cho y, hai con cổ trùng Thiên giai trung phẩm, cũng đã là cái giá không nhỏ.

...

Ba tháng thời gian cuối cùng cũng đã đến, sáng hôm nay Kiếm Thánh sẽ mang Cổ Ngưng Băng và Vũ Phàm đi đến biên giới nằm giữa Bắc vực và Nam vực để tiến hành trao đổi với Cổ gia.

Đi theo Kiếm Thánh còn có Nhậm gia gia chủ và Kiếm Vương.

Lâu thuyền của Nhậm gia neo đậu ở trên không trung, cách khu vực tiếp giáp giữa hai vực ước chừng mười trượng.

Bây giờ đã là cuối mùa hạ, chớm đầu mùa thu, thời tiết cũng mát mẻ hơn hẳn, trời nhiều mây, gió thổi lồng lộn.

Lâu lâu lắc rắc mấy cơn mưa phùn.

Cổ Ngưng Băng đứng ở trên mũi thuyền, nhìn về phía bên kia biên giới, ánh mắt vừa hoài niệm vừa chờ mong, ba tháng thời gian qua đối với nàng dài đằng đẵng như mấy năm trời.

Nàng nhớ nhà, nhớ phụ mẫu và tiểu đệ của nàng.

"Phụ mẫu, Thiên Bằng, mọi người khỏe cả chứ?"

Trời se lạnh, nàng ôm lấy cánh tay thu người lại, gió thổi hiu hiu từng cơn, làm tóc nàng bay bay trong gió.

Vũ Phàm đứng ở trên đài cao, quan sát hết thảy động tĩnh ở trên boong thuyền, lẫn cả cảnh sắc xung quanh.

Vùng biên giới tiếp giáp giữa hai vực, ngoài tu sĩ và cổ sư hai bên chiếm đóng để duy trì hiệp ước ra thì không có mấy dân cư sinh sống.

Có thể nói là một khu vực heo hút, xa xôi.

Cách chỗ này mười dặm đường, mới có một ngôi làng phàm nhân nhỏ sinh sống, nhân khẩu trong làng cũng chỉ trên dưới hai trăm người mà thôi.

Theo như Vũ Phàm nghe được từ lời của sư phụ hắn, lần này, đồ vật mà Cổ gia đưa đến có thể giúp Kiếm Thánh đột phá cảnh giới Kiếm Đạo, hoàn toàn áp chế tu sĩ đồng cảnh giới, bước lên hàng ngũ chí tôn vô địch ở Thiên Huyền Đại Lục.

Mà vật này cũng chỉ là một trong những bảo vật mà Kiếm Thánh muốn tìm kiếm mà thôi, cuộc chiến ngày xưa của tiền nhân đã làm lưu lạc vô số di tích và cổ vật ở rải rác khắp nơi, nhưng nghịch lý ở chỗ, hầu như cổ vật của hai vực đều nằm ở vực của đối phương, chuyện này không rõ là vô tình hay là một sự sắp đặt cố ý của một thế lực khổng lồ nào đó.

Riêng Vũ Phàm, thì hắn suy đoán đây là một sự sắp xếp có mưu đồ, hẳn là người sắp xếp muốn để cho hai vực buông xuống hận thù, giao lưu với nhau, thông qua quá trình truy tìm bảo vật của bọn họ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ ngược lại không những không buông xuống hận thù lại còn nhìn chằm chằm nhau, không bên nào muốn bên nào đoạt lại được di vật cổ, kiềm chế lẫn nhau, tránh cho đối phương có cơ hội tăng cường sức mạnh.

Thành thử, tình hình càng lúc càng căng thẳng.

Xa xa lâu thuyền của Cổ gia cũng dần xuất hiện trong tầm mắt.

Cổ Ngưng Băng đôi mắt ngấn lệ nhìn cờ hiệu của Cổ gia đang phấp phới bay trong gió, nàng vẫy tay la lớn:

- Gia gia, phụ thân, Băng nhi ở đây!

Nếu như nàng có chân khí trong cơ thể, và chân nguyên giải không bị phong bế, khẳng định nàng sẽ tự thân phi hành lao về phía bọn họ.

Nàng thật sự rất nhớ nhà.

Phu phụ đại trưởng lão nhìn Cổ Ngưng Băng mà thương xót không thôi, hẳn là ba tháng thời gian qua, nàng đã chịu khổ không ít.

Cổ Thành đạp không mà đi tới, lão chắp tay nói lớn:

- Kiếm Thánh đạo hữu, ta đã đến!

Kiếm Thánh đi ra mấy bước chân, đã tới trước mặt Cổ Thành, lão nói:

- Long Sư phương Nam, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Cổ Thành gương mặt không chút biểu cảm, lão đưa một cái hộp gấm tinh xảo đến trước mặt Kiếm Thánh rồi nói:

- Kiếm Thánh, đây là vật ta dùng để trao đổi, mời xem qua!

Kiếm Thánh mở nắp hộp gấm ra xem, cảm nhận được khí tức của Thiên Đạo ẩn chứa bên trong, biết là hàng thật, liền hài lòng thu vào không gian của lão, rồi vẫy tay đưa Cổ Ngưng Băng đến bên cạnh.

- Long Sư đạo hữu có lòng rồi, đây là tôn nữ, nay ta giao lại cho Cổ gia!

Cổ Thành hừ lạnh.

- Hừ, khách sáo rồi! Trao đổi đã xong, cáo biệt!

- Cáo biệt, đạo huynh đi thong thả.

Cổ Ngưng Băng được giải khai phong ấn, liền hung hăng nói:

- Khương Chính Hạo, ngươi có dám chiến với ta một trận?

Cổ Thành khẽ nhíu mày, nhưng lão cũng không có lên tiếng ngăn cản, lão cũng muốn xem xem rốt cuộc thiên phú của Vũ Phàm là thực hay hư.