Bầu trời trong xanh đột nhiên vân vụ cuồn cuộn, một vòng xoáy nhỏ nhanh chóng ngưng tụ, rồi dần khuếch tán to ra, thẳng đến khi vòng xoáy đạt chu vi một trăm trượng mới dừng lại, vây trọn đám người cổ sư bên dưới vào bên trong tầm bao phủ của nó.
Lôi điện chớp động, hoàng kim kiếm khí ngưng tụ thành từng đạo phù văn, kiếm trận nhanh chóng ngưng tụ thành hình, kiếm khí ngập trời, sát khí quẩn quanh không trung.
Một tia kiếm khí lao xuống bên dưới mở màn cho đợt công kích, kiếm khí trút xuống như mưa sa.
- Cứu ta ...
- Đại nhân, cứu ta ...
- Chạy mau ...
- Aaaa ...
Đám người cổ sư oanh kích khốn trận trong vô vọng, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời.
Máu đã rơi xuống nền đất nâu nhạt bên dưới, một màu huyết sắc dần nhuộm rừng cây.
Thi thể cổ sư rơi như sung rụng xung quanh cỗ xe ngựa của Vũ Phàm, kêu lên từng tiếng trầm đục, mắt họ trợn trắng dã vì kinh hãi, vì hoảng sợ.
Bấy giờ đám người cổ sư mới nhận ra, bọn họ bị đối phương tính kế ngay từ đầu, một người cẩn thận như hắn làm sao có thể cẩu thả mang nàng ra ngoài dạo chơi như vậy.
Tên chấp sự như phát điên, hắn gào lên trong vô vọng.
- Tập hợp lại một chỗ, giết ra ngoài.
Kiếm khí cứ đụng lên hộ tráo là lập tức tan biến, hóa thành năng lượng gia trì cho trận pháp ở thân xe ngựa, hoàn toàn vô sự trước cơn mưa kiếm khí ở bên trên.
Cổ Ngưng Băng quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm lấy bắp chân Vũ Phàm, nước mắt giàn dụa, cầu xin hắn tha cho đám người cổ sư ở bên trên.
- Ưm ... ưm ... (Cầu xin ngươi ... ta lấy thân mình cầu xin ngươi tha cho bọn họ)
Vũ Phàm thở dài, giọng hắn không buồn cũng không vui, mang theo khí tức tang thương của người từng trải, nỗi đau của nàng hắn hiểu thấu, nhưng đây là cuộc chiến giữa hai phe phái, giữa hai gia tộc, không có chỗ cho hắn và nàng ủy khuất, hắn nói.
- Đời người vô thường ...
Cổ Ngưng Băng gào khóc thảm thiết, ôm chặt lấy bắp đùi hắn, lần đầu tiên nàng thấy nhiều người phải chết vì nàng như vậy, nàng rốt cuộc đã hối hận rồi, hối hận vì ngày trước đã lo chuyện bao đồng, đưa cả gia tộc nàng vào thế khó khăn như hiện tại.
Nếu nói nàng hận Vũ Phàm mười phần, thì nàng hận bản thân nàng cũng tới chín phần.
"Gia gia, Ngưng Băng thật sự biết sai rồi, gia gia ..."
Vũ Phàm để tránh cho nàng quá đau lòng, mà đánh ngất nàng đi.
Bên trên bầu trời, cổ sư ngũ chuyển vận dụng hết thần thông cổ trùng, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ pháp lệnh của một vị bán bộ địa tiên, rốt cuộc lần lượt bỏ mình nơi đất khách quê người.
Cổ trùng bởi vì cổ sư chết đi mà lũ lượt thoát xác, bò ngổn ngang trên mặt đất, Vũ Phàm tiện tay thu toàn bộ vào trong mấy cái hộp gỗ.
Dạ Kiếm Đội lẫn Trận Pháp Sư của Nhậm gia tuy có chút khó hiểu, nhưng không dám lên tiếng hỏi chuyện, chuyện của Vũ Phàm làm, bọn họ chưa đủ bổn sự để quản.
Kiếm Thánh nhìn lên bầu trời ở phía bắc Trung Thổ thành, nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Hảo, tiểu tử này, thật biết làm người khác ngạc nhiên.
Ba ngày trước, lão triệu kiến Vũ Phàm tới gặp lão, giao cho hắn nhiệm vụ dụ dỗ đám người Cổ Sư phương Nam ra mặt, một trận chém giết lập uy để chèn ép Cổ gia phương Nam.
Lần này hắn bày trí, bố cục vô cùng chặt chẽ, về lý mà nói hoàn toàn thuộc về Nhậm gia, đám người Cổ Sư hoàn toàn là người ra tay công kích trước.
Mà hơn nữa, dù cho là lý do gì, cổ sư động thủ tấn công người khác ở phương bắc trước đã là một cái sai lầm nghiêm trọng.
Vũ Phàm lấy ra bầu rượu, ngồi trước xe ngựa, gối đầu Ngưng Băng lên đùi của mình, ngửa cổ tu từng hớp ừng ực.
Đây tuy không phải là lần đầu hắn giết người, nhưng lại là lần đầu hắn tàn sát nhiều người như thế này, trong lòng không tránh khỏi một hồi cảm xúc khó tả.
Ánh mắt hắn có chút tang thương ảo não.
- Khương công tử, một kế này của công tử thật là hay!
Vũ Phàm không có lên tiếng đáp lại lời của lão phu xe, xe ngựa tiếp tục lăn bánh đi về phía bờ hồ, trên bánh xe vẫn còn vương vệt máu, khung cảnh bây giờ không còn rực rỡ như trước nữa mà lại có phần tiêu điều.
...
Cổ Ngưng Băng dần tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên cái bàn đá, xung quanh là hồ sen mênh mông bát ngát.
Hoa sen nhẹ lung lay theo gió, mặt nước óng ánh từng tia mặt trời hoàng kim sắc.
Cổ Ngưng Băng đưa tay lau giọt lệ còn vương trên mi mắt, mặt nàng buồn rười rượi, ánh mắt khắc khoải nhớ về khoảnh khắc thảm sát vừa nãy, nàng hỏi Vũ Phàm.
- Ưm ... ưm (Cớ sao ngươi giết hết bọn họ?)
Nhưng nàng không nói thành lời, nàng cứ kêu ưm ưm trong vô vọng, nước mắt chảy thành hàng.
Vũ Phàm không nói gì, chỉ nhìn ra mặt hồ óng ánh phía xa xa.
- Nàng nghĩ họ vì nàng mà chết ư?
Cổ Ngưng Băng cố gắng nói chuyện, nhưng bị hắn phong bế, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự nói chuyện.
Vũ Phàm cười nhạt, hắn nói:
- Bọn họ không phải vì nàng mà đến đâu, cái bọn họ muốn là phần thưởng của Cổ gia, đền đáp xứng đáng cho công lao của họ mà thôi, cũng đừng tự mình trách mình...
Sở dĩ Vũ Phàm nói bọn họ như vậy là bởi vì hắn nhìn trong ánh mắt bọn họ chỉ có tham lam chứ không có sự trung thành.
Bọn họ ở phương Bắc xa xôi như này, được mấy lần gặp Cổ Ngưng Băng, thậm chí còn có thể chưa từng gặp mặt, vậy mà bọn họ vẫn lao vào cỗ xe ngựa của Vũ Phàm mà oanh kích, cốt yếu chỉ để hòng phân chia miếng công trạng béo bở, cứu giá Cổ gia tiểu thư mà thôi.
Vũ Phàm lại tu một hớp rượu.
Nếu bọn chúng thật sự tận trung, tất không làm ra chuyện ngu xuẩn như vừa nãy, hành động của bọn chúng chỉ làm tình hình thêm căng thẳng mà thôi, tự mình phá vỡ hiệp ước, đẩy Cổ gia vào thế khó khăn chồng chất khó khăn.
Bọn chúng đáng lẽ ra phải chờ đợi chỉ thị từ tổng bộ gia tộc, hoặc kín đáo hành sự tránh để cho chủ tử chịu thiệt, mới gọi là tận trung, thứ Vũ Phàm thấy được thông qua hành động của bọn chúng, chỉ có tranh công mà bất chấp tất cả.
Nhưng những thứ này, hắn có nói chưa chắc Ngưng Băng đã hiểu, sở dĩ hai người, có hai góc nhìn khác nhau, hắn đứng ở ngoài quan sát, nàng thân là người được giải cứu, tất suy nghĩ bất tương đồng.
Lão phu xe ở đằng xa, nghe được những lời này của Vũ Phàm, lại càng thấy tò mò về hắn, thiếu niên này không những mưu thuật thâm sâu, mà con mắt nhìn đời cũng rất khác người.
Vũ Phàm giải huyệt cho Cổ Ngưng Băng, để nàng phát tiết trong lòng.
Nàng ngay lập tức nhổ nước bọt về phía Vũ Phàm, hắn dễ dàng né được, cũng không nói gì.
- Ngươi ngồi chỗ này, chỉ làm nhuốm bẩn đầm sen mà thôi, tên sát nhân.
Vũ Phàm cười cười, hắn hỏi nàng:
- Có lúc nào nàng đã hỏi phụ thân nàng, người chết trong tay ngài ấy đã chất thành núi chưa?
Cổ Ngưng Băng tự dưng trở nên trầm mặc, đúng là ai bước trên con đường này, cũng đều giống như Vũ Phàm, hai tay nhuốm đầy máu tươi.
Nàng chống chế.
- Bọn họ đều là kẻ đáng chết!
Vũ Phàm cười nhạt, hắn hỏi:
- Thế nào là đáng chết?
Cổ Ngưng Băng hừ lạnh, nàng nói:
- Ngươi đừng đánh trống lảng! Ngươi lạm sát nhiều người vô tội như vậy không thấy cắn rứt lương tâm hay sao?
Vũ Phàm lại nói:
- Ta và bọn họ vốn là kẻ địch, hơn nữa, là bọn họ công kích ta trước, hà cớ gì lại nói là người vô tội? Đẩy hết tội trạng lên người ta, nếu người chết là ta, ngược lại Cổ tiểu thư đây lại thấy như thế nào?
Cổ Ngưng Băng mạnh miệng cãi lại.
- Ngươi là kẻ đáng chết, là kẻ địch của người phương Nam, ngươi chết là đáng lắm!
Vũ Phàm cười lớn, hắn nói:
- Cổ tiểu thư, bọn họ là kẻ địch của người phương Bắc, ta giết bọn họ, cũng mang theo ý nghĩa như nàng và bọn họ muốn giết ta thôi.
- Ngươi, ... giảo biện!
Nàng đuối lý, chỉ có thể chửi hắn giảo biện, nhưng nàng cũng rõ, lời hắn nói không sai.
Cổ Ngưng Băng rút ra trâm cài tóc, nàng lao về phía hắn, thẳng tròng mắt mà đâm tới, Vũ Phàm bắt lấy cổ tay nàng, bóp mặt, trâm cài rơi xuống nền gạch, kêu từng tiếng thanh minh của kim loại va chạm.
Hắn phong bế nàng lại, rồi vác lên vai, miệng nói với phu xe.
- Chúng ta về thôi!
Cổ Ngưng Băng bị hắn phong bế, chỉ có thể nằm yên trên vai, ánh mắt oán hận nhìn hồ sen trước mặt.