Cổ xe ngựa chạy băng băng trên con đường mòn, thẳng hướng hồ sen ở ngoài thành mà phi tới.
Tiếng vó của Vạn Lý Thần Mã, kêu lên từng tiếng lộp cộp vang trời, bụi bay mù mịt.
- Cha ... cha ...
Lão phu xe dùng roi quất lên không trung, thúc đẩy bốn con thần mã chạy nhanh về phía trước.
Sáu cao thủ Nguyên Anh kỳ của Dạ Kiếm Đội, thân cưỡi Vạn Lý Thần Mã hộ tống ở phía sau, ánh mắt vô cùng tập trung, thủ hộ cái xe ngựa phía trước, sau lớp mặt nạ đồng lạnh tanh.
Đám người Cổ Sư, sử dụng cổ trùng ẩn đi khí tức, liên tục bám theo xe ngựa của Vũ Phàm, đợi khi ra khỏi thành được mười dặm đường, bọn chúng sẽ ra tay.
"Đại nhân, hình như bọn chúng đi đến hồ sen ở ngoài thành bắc."
Tên được gọi là đại nhân có chút lo lắng, chỗ đó là một đồng cỏ, cao không quá đầu gối người lớn, địa hình tương đối trống trải, dễ tấn công nhưng cũng rất khó để lẩn trốn.
Ra tay ở chỗ đó, rất khó đắc thủ, một khi sơ suất rất khó có thể chạy thoát, hắn cẩn trọng suy nghĩ một phen, rồi nói.
"Mục tiêu chúng ta không phải là giết người, mà là cứu người, cứu được tiểu thư, lập tức bỏ chạy. Ở phụ cận có địa hình hiểm trở nào thuận lợi cho việc lẩn trốn hay không?"
"Đại nhân, ở phía Đông, có một sâm lâm tương đối rậm rạp, lại ít người qua lại, chúng ta có thể lẩn vào trong đó rồi từ từ trở về phương Nam, thuộc hạ nghĩ chúng ta nên tấn công hắn ở cuối con đường này, rồi sau đó chạy sang phía Đông."
"Được, ngươi cho người đi trước sắp xếp một chút!"
Vũ Phàm vén rèm che của xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, hết rừng cây rậm rạp này là sẽ đến đồng cỏ ở gần hồ sen, hẳn là bọn chúng sẽ ra tay ở cuối con đường phía trước, sau đó lẩn trốn sang khu rừng phía Đông.
Hắn cột rèm che lên, nói vọng ra ngoài:
- Lão bá, cho xe đi chậm lại!
Vũ Phàm ngồi ngả người ra ghế bọc nhung, thoải mái nhìn rừng cây ở hai bên, điệu bộ hệt như thưởng ngoạn cảnh sắc nơi này.
Cổ Ngưng Băng hít vào một hơi thật sâu, mùi hương của tự nhiên thật làm người ta cảm giác dễ chịu, nhưng cái không khí này, làm nàng cảm thấy ngột ngạt, như thể hết thảy nằm trong lòng bàn tay của nam tử bên cạnh nàng vậy.
"Hắn đang đùa giỡn bọn họ sao?"
Nàng nhớ kỹ lại, đội ngũ của hắn, chỉ có 6 vị cao thủ Nguyên Anh kỳ, một lão phu xe bình thường, và hắn, hắn lấy đâu ra tự tin để ngạo mạn nhởn nhơ như vậy cơ chứ.
Tên chấp sự của Cổ gia ở Trung Thổ nhìn cỗ xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường mòn, trong lòng khẽ khinh bỉ.
"Tên nhóc con này, bị người bao vây còn không biết, còn làm ra một bộ này, quả nhiên là tên phế vật được người đời đồn thổi."
Nếu như hắn mà biết được, ngay cả hắn đang nấp ở chỗ nào, cũng bị Vũ Phàm nhìn ra bằng thần thông Chu Võng Thúc Phược, thì hắn đã sớm nuốt lại những lời này vào trong bụng rồi.
"Đại nhân, chúng ta cũng nên ra tay rồi! Xung quanh không có ai ngoài đám người trước mặt!"
"Được, ra tay thôi!"
Hiu! Bành! Bành! Bành!
Cổ xe ngựa nhanh chóng được bao bọc lại bằng một lớp đại trận phòng ngự, mấy đạo nguyệt nhận chân khí ở bên ngoài ầm ầm bạo nổ khi tiếp xúc với hộ tráo của đại trận, Vũ Phàm cười lạnh.
- Đến rồi sao?
Hắn nói như thể biết trước bọn họ sẽ xuất hiện vậy, thần sắc không có chút gì là bất ngờ.
Tên chấp sự đứng ở trên không, chỉ tay về phía xe ngựa nói:
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi thả Cổ tiểu thư ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không ...
Vũ Phàm cắt ngang lời của hắn:
- Nếu không thì sẽ như thế nào?
Hắn vén rèm che, đi đến cạnh lão bá mà đứng, giọng hùng hậu bá khí, ngước nhìn thẳng tên chấp sự tứ chuyển trên bầu trời.
- Cái đại trận này, nếu không có ngũ chuyển tới phá trận, ngươi đừng hòng đụng đến được một sợi tóc của ta.
Vũ Phàm khích tướng đối phương, hòng dụ dỗ đám người ngũ chuyển lộ mặt.
Tên chấp sự nghe thấy những lời ngông cuồng tự đại này của Vũ Phàm, lại càng cười lớn.
- Ha ha ha ... tiểu tử, chó cậy gần nhà quả không sai, ngươi mạnh miệng như vậy, ta toại nguyện cho ngươi. Chư vị trưởng lão, mời các vị ra tay!
OÀNH! OÀNH! OÀNH!
Đại trận liên tiếp dính ba chưởng, ầm ầm rung động không thôi, quang mang hộ tráo cũng chập chờn hồi lâu.
Trái ngược với suy nghĩ của tên chấp sự, vẻ mặt của Vũ Phàm không chút nào sợ hãi, ngược lại vô cùng thỏa mãn, như thể ngư dân câu được con cá lớn vậy.
Hắn vỗ tay, lên tiếng.
- Hảo, hảo, ... không hổ danh là cổ sư ngũ chuyển a!
- Tiểu tử, bớt ngông cuồng!
Đám cổ sư ngũ chuyển oanh liền ba kích không phá được đại trận, bị hắn buông lời chọc tức, thật sự thịnh nộ, đồng loạt xuất thủ, muốn chém chết Vũ Phàm.
Bốn tên cổ sư ngũ chuyển vây lấy bốn góc đại trận quanh xe ngựa mà nện xuống, quang mang của đại trận chập chờn không ngừng.
Sáu vị hộ vệ Nguyên Anh kỳ của Dạ Kiếm đội lập tức trợ trận, giữ vững quang mang hộ tráo.
- Tiểu tử ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu, mọi người toàn lực xuất thủ!
Đám cổ sư còn lại nấp ở trong rừng cây, đồng loạt xuất thủ trợ uy, bọn họ chướng mắt Vũ Phàm đã lâu, nay có cơ hội trước mặt, bọn họ hạ quyết tâm phải lóc da lột thây hắn cho hả dạ.
Vũ Phàm tế lên tám cái tinh bàn, phân biệt bát phương trong đại trận mà bay đến, nó cấp tốc xoay tròn tại chỗ, rồi dựng lên thành hình trụ.
- Bát Phương Thạch Bích Đại Trận, khởi!
Uỳnh ... uỳnh ... uỳnh
Đại trận hình thành, gia cố thêm lớp phòng ngự kiên cố cho đại trận của xe ngựa, phản chấn lại phần lớn lực xung kích của đám người cổ sư.
Đám người cổ sư ngũ chuyển mặc dù chửi bới Vũ Phàm không thôi, nhưng trong lòng cũng vô cùng gấp gáp, ai là người thủ trận cho hắn, tại sao lại kiên cố đến mức này, nếu còn kéo dài thời gian, bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Đám người cổ sư lo tập trung oanh kích đại trận trên xe ngựa, mà không biết rằng, bên dưới mặt đất ước chừng mười tấc, từng đạo phù văn đang lưu chuyển, độ lớn của một trận này, đủ bao phủ tất cả bọn họ vào bên trong.
Lúc này bọn người cổ sư mới để ý, tên phu xe của hắn, nãy giờ không hề tỏ ra sợ hãi, dường như là cao thủ của Nhậm gia.
Lão phu bày xe một trận ở dưới mặt đất, lúc này mới nói:
- Công tử, khốn trận đã bày xong!
Vũ Phàm nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn lên đám người cổ sư đang điên cuồng oanh kích trên bầu trời, giọng lạnh lẽo nói:
- Các vị đạo hữu, các ngươi công kích nãy giờ cũng đã đến phiên ta phản đòn rồi a!
Một tên cổ sư ngũ chuyển cười lớn nói:
- Tiểu tử ngươi dám bước ra đây, ta băm ngươi thành vạn đoạn!
Vũ Phàm cười gằn, rồi niệm pháp lệnh:
- Cấp cấp như luật lệnh, hoàng kim chi dẫn, kiếm thai chi uy, Vạn Kiếm Quy Tông! Khởi!
Đây là pháp lệnh mà Kiếm Thánh ban cho hắn, Vạn Kiếm Quy Tông pháp lệnh, mang theo kiếm khí và uy lực của lão, đích thân hàng lâm.
Ở bên dưới mặt đất, khốn trận như cùng lúc khởi động, bao lấy đám người cổ sư vào bên trong.
Cổ Ngưng Băng gào thét khản cổ, nhưng không thành lời.
"Chạy mau!"