Lão bản tửu điếm nhìn đám người phương Nam nằm vùng ở đây đang cố gắng tìm cách liên lạc với Cổ Ngưng Băng thì nở một nụ cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu.
Bọn họ bị phái đi xa xứ, nên trong lòng lúc nào cũng nôn nóng tranh công, hy vọng sớm ngày trở về quê hương, an an ổn ổn phát triển, không phải lúc nào cũng cảnh giác phòng địch.
Nhưng mà cổ nhân có câu, phàm là chuyện đại sự, càng gấp gáp càng dễ thất bại.
Lão buông bàn tính xuống bàn, khẽ vặn eo một cái, tay đấm đấm cái hông, miệng lẩm bẩm.
- Ôi tuổi già ...
Nói rồi, lão khoan thai bước lên trên lầu, thẳng hướng phòng khách quý mà đi tới.
Ở bên trong, Vũ Phàm đã ủ xong ấm trà, đang bắt đầu rót trà ra ly, hắn vừa rót vừa nói:
- Tiền bối, người đến vừa đúng lúc trà ủ xong!
Lão bản khẽ vuốt chòm râu, lão nói;
- Hảo, nào, để ta xem lần này ngươi pha cho ta trà gì?
Lão khẽ hất tay, chung trà không cánh mà bay, tốc độ không nhanh không chậm, trà bên trong tĩnh lặng như không, không chút gợn sóng.
Hương trà thơm nhẹ mùi hoa nhài, có mùi của cam nhè nhẹ, ngửi vào tinh thần sảng khoái.
Lão bản ngửi một thoáng, liền uống một ngụm để thưởng thức, vị trà thanh tao, có vị cam ngòn ngọt dịu nhẹ.
- Chà, Khương công tử, trà này thật đúng là giúp sảng khoái tinh thần a.
Lão ngồi xuống cái bàn, đưa ly cho hắn rót thêm lần nữa.
Tạo nghệ trà đạo của Vũ Phàm cũng không phải người trong trà đạo bình thường có thể so sáng.
Vũ Phàm cười vui vẻ nói:
- Tiền bối người quá khen rồi. Lần này tiểu bối ngoài việc đến đây giao linh dịch Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng theo định kỳ ra, còn có chuyện muốn nhờ tiền bối nghe ngóng giúp.
Lão bản bình thản nói:
- Giá cả như cũ ...
Vũ Phàm tiếp lời lão:
- Vâng thưa tiền bối, đây là một vạn viên chân khí thạch thượng phẩm, nhờ người nghe ngóng tin tức của một người tên là Lăng Hàn, xuất thân Lăng gia, Thanh Sơn Thành.
Lão bản tửu điếm khẽ gật đầu, thu lại túi trữ vật, lão nói:
- Ta biết rồi, bảy ngày sau ngươi lại đến lấy thông tin.
- Vâng thưa tiền bối!
Nói đoạn, hai bên nói chuyện phiếm qua loa thêm mấy câu, Vũ Phàm liền cáo biệt lão, đi xuống bên dưới lầu.
Lão bản nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ thở dài, tên này trọng tình trọng nghĩa như vậy, e là sẽ có ngày bị người ta nắm lấy mà lợi dụng.
"Tiểu tử ngươi, cũng nên cẩn thận a!"
Lão khẽ lắc đầu, khoan thai đi về gian phòng của lão để nghỉ ngơi.
...
Ở dưới lầu, Cổ Ngưng Băng chờ đợi Vũ Phàm đã đến phát chán, nàng nghịch chén rượu trong tay, lấy ngón tay vẽ vời non sông trên bàn.
Nàng từng ước mình là chú chim tự do, bay lượn khắp bầu trời rộng lớn, không bị bất kỳ trói buộc nào, thăm thú khắp mọi ngõ ngách ở Thiên Huyền Đại Lục.
Cổ Ngưng Băng vừa vẽ vừa lẩm bẩm chửi Vũ Phàm.
- Hừ, tên keo kiệt, tên thối tha, tiểu hổn đản, ta hận ngươi, hừ hừ ...
Vũ Phàm bước xuống từ trên bậc thang, tuy khoảng cách xa, nhưng nhờ có Cổ Trùng cộng hưởng và tăng phúc cho giác quan, mà hắn có thể nghe rõ những lời nàng nói.
Hắn cũng chỉ nhếch miệng cười mà thôi, đi đến cái bàn chỗ nàng đang ngồi, rồi tùy tiện ngồi xuống.
- Cô nương, ngoài việc chửi mắng người khác ra, cô nương không biết nói gì tử tế hơn hay sao?
Cổ Ngưng Băng hừ lạnh, nàng nói:
- Hừ, mắc gì ta phải nói chuyện tử tế với tên khốn nhà ngươi chứ? Có giỏi đánh với ta một trận, giở trò ám toán bắt ta làm gì?
Vũ Phàm cười cười hắn nói:
- Nàng đánh không lại thủ hạ của ta, còn đòi so đấu với ta?
Cổ Ngưng Băng thẹn quá hóa giận nói:
- Hừ, nếu không phải ngày đó lão nhủ mẫu không cho ta bạo lộ thân phận, nếu không thì ta sớm đã dùng Cổ Trùng chém đôi tên đó.
Vũ Phàm khẽ cười, quả thật, nếu ngày đó lão nhũ mẫu không căn dặn nàng như vậy, cho dù là Vũ Phàm, muốn ra tay bắt nàng lại, cũng phải trải qua một hồi trầy da tróc vảy là ít.
Hắn vẫn thong thả thưởng thức thức ăn và Thanh Sơn tửu trên bàn, cũng không quên nhắc nhở Cổ Ngưng Băng.
- Nàng cũng nên ăn một chút đi, hiếm khi mới có dịp ra ngoài ...
Cổ Ngưng Băng bởi vì bực tức hắn, mà ăn đến ngấu nghiến, bỏ cả hình tượng yểu điệu thục nữ, vừa ăn vừa uống rượu được một lúc thì nàng tức giận khóc lớn nói:
- Ta ... hic ... hic ... muốn đánh với ngươi một trận.
Vũ Phàm khoát tay nói:
- Không được.
Hắn để đũa xuống bàn, dứt khoát từ chối, rồi nói tiếp.
- Nếu nàng còn làm loạn, bây giờ lập tức trở về Nhậm gia sơn trạch!
Cổ Ngưng Băng ở sơn phong của Vũ Phàm sớm đã phát ngấy, nghe hắn sẽ đưa mình trở lại đó, liền im bặt, ngồi đối diện hắn, vân vê vạt áo.
- Ta ... hic ... ngươi ăn hiếp ta!
Vũ Phàm cũng không còn nhã hứng ăn uống, hắn nói lớn vào bên trong.
- Tiểu nhị, tiền ta để ở trên bàn!
- Vâng ... vâng, khách quan đi thong thả.
Nói rồi hắn lập tức đứng dậy rời đi, Cổ Ngưng Băng cũng chậm rãi bước đi theo sau hắn.
Mấy tên Cổ Sư của Cổ gia phương Nam cũng có chút dị động, có người không nhịn được mà đứng lên, muốn bám theo hắn.
Hắn ở trong thành thì không nói, một khi hắn dám ra ngoài thành, bọn họ nhất định sẽ động thủ, trong này quá gần với Nhậm gia sơn trạch, bọn họ e sợ Kiếm Thánh can thiệp mà thôi.
Cổ Ngưng Băng lo lắng hỏi hắn, sợ hắn thật sự quay về Nhậm gia sơn trạch.
- Ngươi, ngươi muốn đi đâu?
Vũ Phàm thong thả nói:
- Ra ngoài thành đi dạo một lúc.
Đám người Cổ Sư phương Nam nghe xong liền mừng rỡ, hắn thật sự lại dám mang nàng ra ngoài thành.
"Cơ hội đến rồi, mau gọi thêm chi viện!"
"Hắn chỉ mang theo một đám lính Nguyên Anh kỳ, chúng ta gọi tứ chuyển đến đây, hẳn là có thể áp chế bọn chúng!"
"Không được khinh suất, trực tiếp điều động ngũ chuyển!"
"Đại nhân, điều động ngũ chuyển, một khi hành động thất bại, nhất định sẽ bị trảm thảo trừ căn ... ngài ... nên cân nhắc"
"Ngươi sợ cái gì, một thằng nhãi ranh Kết Đan kỳ và mấy tên tép riu Nguyên Anh kỳ mà thôi, cứu được tiểu thư, chúng ta lập tức cao chạy xa bay về phương Nam, hưởng trọn đời vinh hoa phú quý!"
"Được, nguyện nghe theo đại nhân"
Vũ Phàm cười lạnh, đám người này, đúng là muốn lập công đến điên rồi, hắn thong thả bước lên xe ngựa.
"Tiền bối, cá đã cắn câu!"
Phu xe ở bên ngoài, "Giá" một tiếng rõ to, xe ngựa bắt đầu lăn bánh chạy ra ngoài thành.
Lần này chỉ cần Cổ Sư phương Nam dám ra tay, Nhậm gia bọn họ sẽ huyết tẩy một lượt, cảnh cáo Cổ gia, chèn ép đàm phán.
Cổ Ngưng Băng trong lòng có linh cảm không tốt, tên Vũ Phàm đó ngày thường cẩn thận, hôm nay hành động xem như có chút phóng khoáng cẩu thả, dường như là cố tình làm như vậy.
"Đây là cái bẫy!"
Nàng chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt có chút động, định hét lớn cảnh tỉnh mọi người thì Vũ Phàm đã điểm huyệt nàng.
Hắn đưa tay lên miệng của nàng, làm ra dấu im lặng, hắn nói:
- Suỵt, nàng phải im lặng một chút!
Cổ Ngưng Băng nhìn hắn mà con ngươi run rẩy, kẻ này, thực sự tuyệt đối không nên chọc.