Tiên Sơn Chấp Pháp Sự lần nữa khuyên nhủ Cổ Thành:
- Cổ huynh, ta với huynh là bằng hữu lâu năm, cho nên ta mới cố ý đến đây giúp huynh giải vây, trước mắt đây là cách duy nhất có thể cứu được tôn nữ của huynh mà không phá vỡ hiệp ước, huynh nên thận trọng suy nghĩ.
Cổ Thành ánh mắt có chút suy tư, vốn dĩ ban đầu lão dự dịnh dùng vật này để đổi lấy Bảo Bảo Oa cổ trùng đang lưu lạc ở phương Bắc, nhưng tình thế bây giờ lại khác với lão dự tính ban đầu, bất lợi cho lão.
Lão nhấc chén trà lên uống một hơi, rồi nói:
- Nói gì thì nói, cái hiệp ước này cũng nên bị phá vỡ, hai miền chia cắt như vậy lâu dài cũng không phải là ý hay.
Nam tử tướng mạo trung niên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đúng là hai miền không nên bị chia cắt như thế này, nhưng hiệp ước chỉ nên bị phá vỡ khi Cổ Sư và Tu Sĩ sẵn sàng chung sống hòa bình với nhau mà thôi, còn với tình hình hiện tại, cả hai bên dường như đều theo phe chủ chiến, khó mà nói trước được điều gì, nếu ngày đó Tiên Trưởng không làm như vậy, liệu bây giờ Thiên Huyền Đại Lục có đạt được thành tựu ngày hôm nay? Ấy là chưa kể, Vu Sư xém chút nữa hoàn toàn diệt vong.
Cổ Thành khẽ nhướn mày, ý sau cùng của câu nói này của lão bằng hữu của lão, cho lão một cái thông tin rất thú vị, Vu Sư, có lẽ đang được bảo hộ phát triển ở đâu đó trên Thiên Huyền Đại Lục dưới sự che chở của Tiên Sơn, chứ không phải hoàn toàn biến mất như lời đồn đại.
Cả hai như rơi vào hồi ức của thời gian, trong ánh mắt bọn họ, tang thương có, khốc liệt có, tàn nhẫn cũng có.
Suy cho cùng, nhân loại là giống loài tham lam, ngày trước khi còn là nô lệ của Thần Tộc, bọn họ khát khao được tự do, đến khi đạt được tự do và sức mạnh của riêng mình, ba đại hệ phái tu tiên của Thiên Huyền Đại Lục, bên nào cũng nhăm nhe muốn thống trị hai hệ phái khác, dẫn đến bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, xém chút nữa là dẫn đến Diệt Thế Đạo cho Nhân Tộc.
Ban đầu Tiên Sơn còn giữ thái độ trung lập, để cho mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên, theo an bài của vận mệnh, cho đến khi họ nhận ra thứ mà ba đại hệ phái muốn, không chỉ đơn thuần là quyền thống trị, mà là diệt chủng những hệ phái khác và giữ vị thế độc tôn ở Thiên Huyền Đại Lục, chiến tranh lúc ấy không đơn thuần là chiếm giữ lãnh địa nữa, mà là tàn sát quy mô lớn, Tiên Sơn lúc ấy mới giật mình nhìn lại, Vu Sư, hệ phái tu tiên quỷ dị khó lường nhất lúc bấy giờ, gần như đã bị Cổ Sư và Tu Sĩ diệt chủng hoàn toàn, chỉ còn sót lại một vài bộ tộc đang lẩn trốn khắp nơi.
Chính vì vậy mà Tiên Sơn phải ra tay can thiệp, đình chỉ chiến tranh, tách bạch Nhân tộc thành hai miền Nam Bắc như hiện tại, lại dùng thủ pháp chôn vùi đi sự thật bên trong, che giấu đi lịch sử tàn ác vào bên trong dòng thời gian vĩnh hằng, để Nhân tộc lần nữa khô mộc phùng xuân, phát triển đại thịnh.
Theo dòng chảy của năm tháng, dần dà cũng chỉ còn những người thuộc thế hệ cuối cùng của cuộc chiến năm đó như Cổ Thành, Kiếm Thánh mới biết đến sự tồn tại của đoạn lịch sự nhơ nhuốc này mà thôi, còn lại đã đi vào dĩ vãng.
Cả hai dường như thở dài cùng một lúc, nam tử tướng mạo trung niên lên tiếng trước.
- Chuyện này quả thật rất khó để vẹn toàn, Cổ Sư và Tu Sĩ, bây giờ so với lúc trước, cũng chẳng khác là bao, thế bất lưỡng lập.
- Vậy Tiên Sơn có kế hoạch gì không?
- Xác thực là có ...
...
Trung Thổ thành, thành Bắc,
Vũ Phàm ngồi trên xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trời vào đầu mùa hạ, mưa chưa nhiều, nhưng nắng chói chang, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt, trời hôm nay đứng gió, càng làm cho thời tiết trở nên oi bức hơn bao giờ hết.
Mấy con chó bình thường chạy nhảy rượt đuổi nhau khắp nơi, nay chỉ nằm lè lưỡi thở hồng hộc dưới bóng râm, người đi qua đi lại cũng chẳng thèm cất tiếng sủa.
Tiểu nhị chạy bạn, lấy cái khăn lau mồ hôi trên trán, khẽ lẩm bẩm:
- Giờ này mà có cơn mưa thì mát phải biết! Ài, nóng thật ...
Xe ngựa của Vũ Phàm chậm rãi lăn bánh qua con phố, rồi nó dừng lại trước một cái tửu quán nhỏ quen thuộc.
Vũ Phàm nhìn Cổ Ngưng Băng rồi nói:
- Đi theo ta, nếu nàng chạy loạn, ta đánh gãy chân nàng!
Hắn giải huyệt trên người cho Ngưng Băng, nhưng không giải huyệt cấm khẩu, rồi chính mình đi trước, vén rèm xe, đỡ nàng bước xuống.
Cổ Ngưng Băng vậy mà hôm nay thành thật đi theo hắn, không có làm ra loạn động gì, chắc có lẽ bị hắn nhốt ở trong nhà nhiều ngày, nay được dẫn ra ngoài, nên có chút khác.
Mà xác thực là như vậy, Cổ Ngưng Băng đối với sinh hoạt thường ngày của tu sĩ và phàm nhân phương Bắc rất là hứng thú, hôm nay có dịp nàng cũng tranh thủ quan khán một phen.
Ở chung với Vũ Phàm hồi lâu, nàng liền xác định hắn không có đi quá giới hạn với mình, nên tâm tình cũng thả lỏng ra một chút, ít nhất là trong ba tháng thời gian này, nàng vẫn có thể tận hưởng cuộc sống bình thường.
Nàng nhìn qua lớp vải lụa mỏng, cẩn thận quan sát tửu quán trước mặt một lần nữa, liền thấy nó rất quen.
- Tửu quán ở thành Bắc?
Vũ Phàm vờ như không nghe thấy mấy lời lẩm bẩm này của nàng, tự mình đi vào trước, Cổ Ngưng Băng cũng cất bước theo sau.
Đi đến cái bàn quen thuộc, Vũ Phàm nói:
- Ở đây đợi ta!
Nói rồi hắn nhìn sáu tên Nguyên Anh kỳ cao thủ của Dạ Kiếm đội như dặn dò bọn họ trông chừng nàng một lượt, rồi mới cất bước tiến lên lầu trên.
Cổ Ngưng Băng thật muốn theo hắn đi lên trên lầu xem xem rốt cuộc hắn làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy, nàng nói vọng theo:
- Ưm ... ưm ...
Mặt nàng đỏ lên vì tức giận, nàng vội quá mà quên mất hắn chưa giải huyệt cấm khẩu cho nàng, nàng vơ cái chén trên bàn ném về phía Vũ Phàm.
Dạ Kiếm đội lập tức bắt lấy cái chén, Vũ Phàm hắn hừ lạnh, xoay người, hỏi nàng:
- Hồ nháo cái gì?
Cổ Ngưng Băng cố gắng nói:
- Ưm ... ưm ...
Rồi chỉ tay vào chỗ huyệt cấm khẩu, ý bảo hắn giải huyệt cho nàng, Vũ Phàm cười cười, hắn nói:
- Được thôi, nhưng chỉ cần nàng mắng ta một câu, ta liền cấm khẩu nàng vĩnh viễn!
- Ưm ... ưm ...
Cổ Ngưng Băng bị cấm khẩu mười mấy ngày liền sớm đã sợ rồi, nàng điên cuồng lắc cái đầu.
Vũ Phàm giải huyệt cho nàng xong, liền nghe thấy nàng nói:
- Ta ... ta muốn theo ngươi lên trên kia, ... ở đây ta sợ!
Vũ Phàm cười khẩy, bốn chữ cuối "ở đây ta sợ!" của nàng là nói dối, hắn nói:
- Ở yên đây! Ta sẽ quay lại sau!
- Ngươi ... tiểu hổn ...
Nàng chưa kịp mắng hắn hết câu, đã nhận ra ánh mắt lạnh như băng của hắn, vội im bặt, ngoan ngoãn ngồi xuống cái bàn, hai tay vân vê cái chén, trong lòng hậm hực không thôi.
- Đồ keo kiệt!
Nàng lẩm bẩm chửi hắn.
Người của Cổ gia cài cắm ở phương Bắc cũng đã lần theo dấu chân Vũ Phàm đến chỗ này, nhưng bọn họ cũng biết, tiểu tư của bọn họ đã trúng độc Uyên Ương Cổ Tằm, chỉ cần rời xa hắn 200 trượng liền sẽ phát độc mà chết.
Chỉ có thể ở từ xa cố gắng liên lạc với nàng mà thôi, nhưng Chân Nguyên Giải của nàng đã bị phong bế, bọn họ không cách nào gửi thông tin đến nàng.
Vũ Phàm bước trên cầu thang cười khẩy, đám người phương Nam này gấp đến như vậy sao.