Tính đến bây giờ, phu nhân của Đại trưởng lão Cổ gia đã quỳ ở trước đại môn đình viện của lão thủy tổ mười lăm ngày liên tiếp.
Không ít người thương cảm cho nàng, con gái của nàng rơi vào tay của người phương Bắc, nghe đồn là một tên bại hoại, kẻ này thiên phú thì không bao nhiêu, nhưng lại được Nhậm gia che chở, đâm ra thành tích của hắn được người đời đồn thổi tung hô lên tận trời xanh, kỳ thật lại là kẻ ham sống sợ chết, lâm trận ôm mỹ nhân bỏ chạy, hơn nữa, lại rất là háo sắc, thậm chí còn nghe nói, hắn không nhịn được mà ra tay sàm sỡ nàng ở chốn đông người.
Người ngoài chỉ nghe như vậy thôi, cũng đã đủ xót xa cho số phận hồng nhan bạc mệnh của nàng rồi, huống chi là mẫu thân ruột thịt của nàng.
Cổ Thiên Bằng quỳ ở một bên mẫu thân, sớm đã lả cả người, ngất đi lúc nào không hay, bị người bế về phòng tịnh dưỡng, trong mơ không ngừng gọi tên tỷ tỷ của hắn.
- Ngưng Băng tỷ tỷ, ...
Cổ Thành đứng ở trong sân, ánh mắt nhìn về phương Bắc xa xăm, có chút đăm chiêu, tôn nữ rơi vào tay giặc, lão làm sao lại không đau lòng, nhưng lão lại khác với bọn họ, vẫn giữ được điềm tĩnh để suy xét mọi khía cạnh của sự việc.
Bên ngoài, mẫu thân của Cổ Ngưng Băng lại lên tiếng cầu xin:
- Lão thủy tổ, nếu người thật sự không ra mặt, e là Cổ Ngưng Băng không chống đỡ được mấy ngày nữa ...
- Ngu xuẩn!
Lão quát lớn, làm nàng và thị nữ ở chung quanh sợ hãi mà im lặng, mẫu thân của Cổ Ngưng Băng có thể vì lo cho con mà nhất thời hồ đồ, suy nghĩ không thông thì không nói, nhưng lão lại khác, lão biết rằng trong ba tháng thời gian này, Kiếm Thánh nhất định sẽ giữ gìn Ngưng Băng thật cẩn thận không tổn hại một cộng lông sợi tóc nào để đàm phán với Cổ Thành lão.
Nhưng sau ba tháng thời gian này, lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Lão thở dài thườn thượt, người tính không bằng trời tính, vốn dĩ cứ nghĩ đây là một hồi khảo nghiệm cho lớp trẻ, chỉ cần cao thủ hai bên không ra tay tất sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ nhảy ra một cái biến số, tên họ Khương kia lại bắt tôn nữ của lão làm con tin để trao đổi.
"Ài, là lão thiên trêu ngươi a!"
Một nam tử tướng mạo trung niên ăn vận nho nhã, đạo bào của hắn, khác hẳn hai miền nam bắc trông vô cùng siêu phàm thoát tục đột ngột xuất hiện ở trong sân của lão vô thanh vô tức.
Hẳn là ở chỗ này, may ra chỉ có Cổ Thành lão là có thể phát giác ra động tĩnh của y mà thôi.
Nam tử tướng mạo trung niên chậm rãi lên tiếng.
- Cổ Thành, chuyện này ta cũng không thể giúp ngươi ...
Cổ Thành thở dài, lão nói:
- Ài, ta biết, ... một nước đi sai, cả ván cờ hỏng! ... Nhưng mà suy cho cùng, đây là do Kiếm Thánh âm mưu hãm hại bọn ta, ngươi nói xem ...
Nam tử tướng mạo trung niên cắt ngang lời của lão:
- Biết là bẫy, sao lại đâm đầu vào, hắn bày trí cạm bẫy, ngươi có thể không vào, tự ngươi đi vào, Tiên Sơn không thể nói là do hắn, chỉ có thể nói là do ngươi mà thôi. Mấy năm qua, các ngươi liên tục phát ra tin tức về vật đó, nhưng hắn không hề đặt chân xuống phương Nam, chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chuyện ngươi suy tính cũng không sai, chủ yếu là do biến số Cổ Ngưng Băng và Khương Chính Hạo mà thôi, tôn nữ của ngươi lịch luyện quá ít, tính tình nóng nảy, bộc trực, ra ngoài hành tẩu giang hồ mới có chút bản sự nhưng chuyện gì cũng muốn quản, không sớm thì muộn cũng rước họa vào thân, đây xem như là bài học cho nàng.
Cổ Thành giọng trầm tĩnh nói:
- Ngày xưa chúng ta cũng như vậy ...
Nam tử tướng mạo trung niên liền tiếp lời không nể nang lão gì cả:
- Cho nên vào sinh ra tử không ít lần, sau này liền thu liễm nhiều hơn, phàm không phải chuyện không nên quản, tất sẽ không quản, đây là đạo lý, dù là phàm nhân hay tu sĩ, trước sau gì cũng phải ngộ, không ngộ chỉ có thể cầu phúc lớn mạng lớn mà thôi.
Cổ Thành quay lại bàn trà, vừa rót trà vừa nói:
- Ài, thật đúng là cổ nhân nói không sai, người làm việc thiện mà không ảnh hưởng đến họ thì là người tốt, người làm việc thiện mà có ảnh hưởng đến họ gọi là bậc hảo hán trượng phu, người làm việc thiện mà phải trả cái giá đắt lại là bậc thánh nhân.
Nam tử tướng mạo trung niên gật đầu, hắn nói:
- Nhưng cổ nhân cũng có nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Tên họ Khương đó, tuổi tác không lớn, nhưng hành sự cẩn mật, không ham hư danh, lấy đại sự làm đầu, sau này không làm vương giả một phương thì cũng phải là kiêu hùng danh chấn bát phương.
Cổ Thành không liên tiếng phản bác, cũng ngầm thừa nhận, những lời gièm pha bên ngoài, chẳng qua là sự đố kỵ của bọn họ đối với Vũ Phàm mà thôi, những người ngồi trên cao như lão và Tiên Sơn chấp pháp sự đây tất nhiên sẽ có cái nhìn khách quan hơn hẳn.
Cổ Thành đột nhiên tò mò hỏi:
- Tên Vũ Phàm đó thật sự có tài?
Tiên Sơn chấp pháp sự gật đầu.
- Thiên phú ngang ngửa với thập cường đệ tử Tiên Sơn, thậm chí có thể hơn.
Cổ Thành híp mắt nhìn lão bằng hữu mình một cái rồi lại nhìn về phương bắc, vị bằng hữu này của lão quen biết đã lâu trên dưới mấy trăm năm thời gian, vào sinh ra tử không ít lần, nhất định y sẽ không nói dối lão.
Lão chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi, bởi vì, vị bằng hữu này của lão rất hiếm khi công nhận thiên phú của người trẻ tuổi, trừ phi kẻ đó thật sự xuất chúng như đệ tử của Tiên Sơn đón về từ lúc lọt lòng.
Cổ Thành lại hỏi:
- Vì sao Tiên Sơn không đón hắn về như những đệ tử khác?
Nam tử tướng mạo trung niên nói:
- Ta không biết, có thể là Thiên Tinh Các tính không ra, cũng có thể là thiên phú bạo phát sau này vượt quá độ tuổi, mà cũng có thể là Tiên Trưởng có tính toán khác, chuyện này ta không hỏi đến.
Cổ Thành gật đầu, hắn đã nói vậy, lão cũng không muốn hỏi thêm, lão lại quay lại chuyện chính sự.
- Ngươi nghĩ, bây giờ có cách gì để hóa giải một thế cờ này?
Tiên Sơn chấp pháp sự nói:
- Bọn ta chỉ duy trì cục diện ở Thiên Huyền Đại Lục sao cho ổn định, không xảy ra tình trạng Diệt Thế Đạo mà thôi, còn lại, chuyện của các ngươi chúng ta không can thiệp, ngươi muốn làm gì cũng được.
Cổ Thành nói:
- Kể cả chiến tranh?
Tiên Sơn chấp pháp sự im lặng một lúc rồi nói:
- Đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan, Ma Tộc và Yêu Tộc đang nhìn chằm chằm Nhân Tộc chúng ta, ngươi cũng nên nhớ, đại chiến ngày trước, nếu Tiên Sơn không kịp thời can thiệp, đình chỉ chiến tranh, e là, Nhân tộc lần nữa quay lại thời kỳ nô lệ hắc ám kia.
Cổ Thành hừ lạnh, hắn nói:
- Ma Tộc và Yêu Tộc bây giờ cũng chỉ là chi hệ tàn dư còn sót lại của hai chủng thần tộc kia mà thôi, Nhân Tộc chúng ta nay đã khác xưa ...
Tiên Sơn chấp pháp sự lại nói:
- Bọn chúng đã xuất hiện không ít hậu duệ huyết mạch phản tổ, cho nên chuyện này khó nói trước ... lần trước Tứ đại Thần Thú tộc đã tuyên chiến với tu sĩ phương bắc sau hơn ngàn năm yên bình không ai phạm ai, chuyện này đã không còn đơn giản như ngươi nghĩ nữa.
Cổ Thành lại tiếp lời:
- Chuyện này ta cũng biết, hẳn đây là nguyên nhân mà Kiếm Thánh gấp gáp như vậy, nhưng ta sẽ không cho hắn toại nguyện.
Tiên Sơn chấp pháp sự thở dài nói:
- Nhưng mấy người Cổ Sư các ngươi, giữ lại vật đó cũng không có ích gì, ngươi có thể yêu cầu trao đổi ở vùng biên giới, hai bên không phá vỡ hiệp ước.
Cổ Thành đứng phắt dậy, lão nói:
- Chuyện này không thể được, cái giá này quá đắt!