Chương 270: Thường Nhật

Nhạc Thanh Phong bế quan ở bên trong Hoàng Thiên Tông nhưng vẫn căn dặn thủ hạ dưới trướng đều đặn mang tin tức đến cho hắn.

Một kiếp làm đại đế cho hắn biết tin tức thông linh là cực kỳ quan trọng, chỉ có thực lực không thôi chưa đủ, có đầy đủ thông tin bố cục trên đại lục mới có thể thành tựu đại đế.

Nhưng mà bố cục ở Thiên Huyền Đại Lục này tựa hồ có quá nhiều điều bị che giấu đi, tỷ như chuyện Nam Bắc phân chia và Tiên Sơn, làm hắn có chút đau đầu.

Thông tin về những sự kiện này dường như bị người ta cố ý xóa đi mất, không lưu lại một chút dấu vết nào, họa may chỉ có tu sĩ thời đại đó mới có thể nắm được thông tin bên trong.

Mà bọn họ có lẽ bây giờ cũng đã lui về ở ẩn, hoặc đi mây về gió, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không cách nào chạm tới.

"Rốt cuộc là đám người Thiên Huyền Đại Lục này đang âm mưu chuyện gì?"

Nhạc Thanh Phong bóp nát ngọc giản trên tay, trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu vì chuyện này.

Nhưng hắn không thể không nói tên họ Khương của Nhậm quả là một tên trí dũng song toàn.

Tuy còn trẻ tuổi nhưng hành sự không cứng nhắc, rất linh hoạt, phải nói là có dáng dấp của mấy vị đại lão trăm năm tuổi.

Thậm chí theo hắn thấy, Vũ Phàm bây giờ chẳng qua nương nhờ Nhậm gia để an ổn phát triển, một khi hắn đủ lông đủ cách, khả năng, Thiên Huyền Đại Lục sẽ dấy lên một hồi phong ba.

Kẻ như Vũ Phàm, lý nào lại chịu đứng dưới bóng của người khác, tên này co được duỗi được, nhất định sau này sẽ trở thành kiêu hùng thống trị một phương.

Nhạc Thanh Phong nở một nụ cười nhàn nhạt, đợi đến lúc đó, hắn sẽ vươn một cành ô liu cho đối phương, đặt xuống mối thâm giao với Vũ Phàm, khi đó đại kế của hắn càng thêm chắc chắn.

Nhạc Thanh Phong buông ngọc giản trên tay xuống, đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, đi vào mật thất tu luyện, chỉ khi nào hắn đột phá tới Nguyên Anh kỳ hắn mới xuất quan.

...

Vũ Phàm dựa theo pháp quyết tầng thứ 3 của công pháp Bất Tử Quyết, bắt đầu kết ấn, hấp thu đại lượng ngũ hệ chân khí đang phiêu đãng ở trung Tứ Tượng Ngũ Hành Chân Khí trận ở xung quanh.

Chân khí vận chuyển một vòng chu thiên, ước chừng một phút thời gian, dần dần đi vào đan điển, Kim Đan trong đan điền nội thể của hắn ánh lên từng đợt quang mang, dòng chân khí không ngừng vờn quanh rồi dung nhập vào bên trong, từ từ bồi đắp kích thước cho Kim Đan.

Kim Đan lại nở rộng ra một vòng rất mỏng, mỏng hơn cả tờ giấy Tuyên Thành Minh Phượng.

(p/s: loại giấy rất mỏng ở Thiên Huyền Đại Lục, độ dày khoảng 1 micromet)

Vũ Phàm cứ vậy, tu luyện thêm 240 vòng chu thiên nữa thì mới dừng lại, cũng đã hai canh giờ trôi qua kể từ lúc hắn bắt đầu tu luyện Bất Tử Quyết công pháp.

Hắn thu công, điều tức khí huyết một chút rồi mới đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh.

Cổ Ngưng Băng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Vũ Phàm, khí tức của hắn đã mạnh hơn trước một chút, dường như là sắp tấn thăng Kim Đan nhị trọng thiên.

Vũ Phàm bế nàng lên, đưa ra khỏi mật thất, nàng với hắn mấy ngày nay sớm tối chung một chỗ, di chuyển đều là hắn bế nàng đi như vậy.

Vũ Phàm hắn cũng không thể làm gì khác, vì cô nương tên Ngưng Băng này quả thực vô cùng cứng đầu, sểnh ra một chút nàng sẽ nghĩ đến chuyện tự sát.

Hắn bế nàng ra hậu viên, chỗ luyện võ của hắn và Bạch Khởi, lại lấy ra một cái ghế trúc, đặt nàng ngồi xuống ở cách đó không xa, hắn để nàng ngồi ở tư thế thoải mái..

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác, Vũ Phàm hắn biết rằng, chỉ cần giải huyệt cho nàng, cái cô nương hung dữ này sẽ chửi hắn như điên cho mà xem.

Bất quá hắn cũng không có quản nhiều, để nàng ngồi đó rồi tiến đến chỗ của Bạch Khởi.

Mấy tháng qua Bạch Khởi rất cố gắng trong việc luyện tập các thế kiếm cơ bản, đến bây giờ đã thành hình, sơ bộ đạt đến tiểu thành, cho nên hôm nay Vũ Phàm định truyền cho y một môn kiếm pháp.

- Hôm nay ta dạy ngươi, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ.

Bạch Khởi ngưng trọng, lập tức chú ý lắng nghe.

- Trọng Nhạc Kiếm Kỹ dĩ trọng phá lực, dĩ trọng phá khoái, mượn trọng áp của thiên địa hóa thành kiếm chiêu, áp chế địch nhân ...

Vũ Phàm vừa nói vừa chầm chậm thi triển kiếm chiêu của Trọng Nhạc Kiếm Kỹ, vừa đọc khẩu quyết, hai người, một lớn một nhỏ, liên tục múa kiếm trong ánh nắng lấp ló của mặt trời dưới chân núi.

Cổ Ngưng Băng ít khi thấy được cảnh luyện kiếm tương tự như thế này, cảnh phối với người, trong mắt nàng tự dưng đẹp kỳ lạ.

"Xùy, có gì đẹp đâu chứ, rườm rà!"

Nàng tự mình phản bác suy nghĩ của mình, rồi đôi mắt nàng xụ ra thấy rõ.

Nhưng nàng không thể không công nhận, kiếm chiêu của Vũ Phàm vô cùng gọn gàng, dứt dạt, như thể cơ thể hắn sinh ra là để thi triển kiếm pháp này vậy, khác hẳn với sự cứng nhắc và gượng gượng của Bạch Khởi.

Mà nàng nghĩ cũng có thể là do hắn đã luyện môn kiếm pháp này đến đại thành trước Bạch Khởi mà thôi.

Đường kiếm của Trọng Nhạc Kiếm Kỹ chú trọng sự mạnh mẽ, dứt khoát, rất ít chi tiết rườm rà, cho nên cũng tương đối dễ học, cũng chính vì điều này, mà Vũ Phàm chọn truyền thụ môn kiếm pháp này cho Bạch Khởi trước.

Luyện đến khi trời sáng hẳn, Bạch Khởi đã nắm rõ khẩu quyết và kiếm chiêu, cả hai mới dừng lại, Vũ Phàm nói.

- Hôm nay đến đây thôi, còn lại ngươi phải tự mình cố gắng luyện tập.

Không thể không nói, tuy Bạch Khởi không có thiên phú quá xuất sắc, chỉ ở mức tạm ổn, nhưng được cái hắn rất siêng năng chăm chỉ, kể từ khi vào đây, hắn không phải làm việc của hạ nhân nữa, liền bỏ hết tâm tư và luyện tập, còn chuyện tài nguyên, đã có Vũ Phàm lo thay hắn.

Vũ Phàm đối với biểu hiện này của nó rất là hài lòng, cho nên cũng có ý định bồi dưỡng trở thành thủ hạ thân tín cho mình sau này.

Hắn xoay người hướng về phía sơn phong của Nhậm Phi Phi trưởng lão, trong lòng khẽ thở dài, không biết tình hình của Tiếu Ngưng Nhi như thế nào, liệu nàng có thể đột phá Kim Đan hay không, hắn quả thực là lo lắng cho nàng không thôi.

Nàng bế tử quan đến nay cũng đã được ba tháng mà vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ là Ngưng Nghi đang cố gắng tích lũy chân khí hùng hậu trước khi tiến hành quá trình ngưng luyện Kim Đan trong nội thể.

Vũ Phàm thở dài, đi đến chỗ của Cổ Ngưng Băng bế nàng trở về đình viện ở tiền sơn.

Hôm nay hắn tâm trạng không tốt, dự định sẽ chăm vài luống hoa, ủ một bánh trà nhỏ, rồi sẽ ra ngoài thành gặp ít bằng hữu.

Vũ Phàm đặt nàng xuống bàn trà, hắn thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, chần chừ một lát rồi hắn giải huyệt cấm khẩu cho nàng.

- Tên khốn nạn, ngươi cứ ...

Vũ Phàm điểm nhanh huyệt cấm khẩu của nàng lại, cảm thấy mình thật sai lầm khi nghĩ nàng có thể nói chuyện bình thường.

Hắn nhe răng ra cười, mặc cho Cổ Ngưng Băng tức giận đến mặt đỏ tía tai, con mắt hằn cả tơ máu.

Vũ Phàm thong thả chăm vườn hoa ở trước sân, lâu lâu lại ngâm nga hát mấy câu dân gian, như thể trêu tức Cổ Ngưng Băng vậy, làm nàng càng thêm điên tiết.

Nhưng thật ra, đây chỉ là thói quen hàng ngày của hắn mà thôi.

p/s: Tác đang bị covid nên ra chương hơi chậm anh em nhé.