Cổ Ngưng Băng buồn bã nhìn về phương Nam xa xôi, nàng gỡ cái lục lạc đeo ở bên hông đưa lên trước mặt nhìn ngắm, tay nàng vân vê cái lục lạc hồi lâu, rồi quyết định mở nó ra.
Bên trong có một viên độc đan, nàng luôn chuẩn bị sẵn cho trường hợp như thế này, khả sát bất khả nhục.
Nàng chậm rãi đưa tay lên môi, định nhét viên độc đan vào trong miệng, thì Vũ Phàm đột ngột xuất hiện bắt lấy cánh tay nàng.
Trong phạm vi bao phủ của Chu Võng Thúc Phược, hết thảy động tĩnh, dù là một hạt bụi rơi, hắn cũng sẽ nhận thức được, huống chi là hành động này của nàng.
Tay nàng bị hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích, hắn gỡ viên độc đan trên tay của nàng, rồi thu vào bên trong Bảo Bảo Oa.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, một phần vì khóc, một phần vì hận hắn.
- Ngươi bỏ tay ta ra!
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn bế thốc nàng lên vai, vác vào bên trong thư phòng, nàng hoảng sợ kịch liệt, không phải là hắn động dục tâm chứ, nàng hét lớn:
- Tên khốn xấu xa, thả ta ra!
Nàng giãy giụa không ngừng trên vai Vũ Phàm, tay nàng quơ loạn trên không trung, trúng cả mặt Vũ Phàm, làm hắn tức giận không thôi, Vũ Phàm thôi động Giao Long Tý dùng lực vỗ lên cái mông tròn trịa của nàng, một tiếng ba thanh thúy vang lên khắp sân.
Bất giác Cổ Ngưng Băng mặt đỏ như gấc, nàng không thấy đau, chỉ thấy tủi hổ.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn nói:
- Còn la nữa, ta đánh nát mông của nàng!
Cổ Ngưng Băng sợ hãi, im bặt, ai thì nàng không dám nói, nhưng Vũ Phàm, nàng biết hắn nói là sẽ làm.
Vũ Phàm thả nàng xuống một cái ghế ở trong thư phòng, để tránh nàng lại làm ra hành động dại dột, hắn điểm huyệt đạo của nàng, làm nàng ngồi yên bất động.
Vũ Phàm ánh mắt xa xăm, nhìn nàng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thở ra một ngụm trọc khí.
Cổ Ngưng Băng tuy hận hắn, nhưng nàng vẫn nhìn ra hắn có điểm phiền muộn.
Biết thì biết vậy, nhưng nàng cũng chẳng có bận tâm mà đi hỏi hắn, thứ làm nàng phiền muộn bây giờ, chính là rơi vào tay hắn.
Hắn cứ vậy suốt mấy ngày qua, không động chạm gì đến nàng, làm nàng không biết là hắn đang nghĩ cái gì, giả thần giả quỷ.
Hắn ngồi xuống bàn đọc sách ở bên cạnh cửa sổ, tiếp tục nghiên cứu kiếm phổ của các bậc tiền nhân đi trước, ghi ghi chép chép những điều tâm đắc cho riêng hắn.
Vũ Phàm theo đuổi một giấc mơ, chính mình sáng tạo con đường kiếm đạo cho riêng hắn.
Cơ thể mỗi tu sĩ mỗi khác, kiếm pháp của tiền nhân để lại, dù cho tu sĩ có luyện đến đại thành vẫn không thể phát huy uy lực chân chính bên trong nó như hiền nhân được.
Họa may, tu sĩ đó có cấu tạo thân thể giống hoặc phù hợp hơn vị tiền nhân kia với kiếm pháp đó thì may ra mới có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của môn kiếm pháp này.
Tỷ như một người tay ngắn, sáng tạo kiếm pháp ra để khắc phục điều này, thì không thể nào phát huy tối đa uy lực trong tay của người tay dài, bởi vì nó thừa thãi.
Vũ Phàm ghi ghi chép chép vào cái ngọc giản, kiếm pháp của vị tiền bối này, mỗi một chiêu rồi hai thức cơ bản rất liền mạch.
"Lùi chân về sau một bước, thủ thế chém xuống từ đỉnh đầu, chém xuống dưới một kiếm, rồi bước nhanh chân đang lùi ở phía sau lên đằng trước, đâm tới một kiếm."
Động tác của vị tiền bối này rất liền mạch dứt khoác, mọi thứ đều được chuẩn bị từ trước, chỉ cần vào thế, là có thể thi triển liên tục, giống như những thế liên hoàn chiêu của hắn vậy.
Đây là chỉ là trường hợp đối phương phòng thủ thất bại, trường hợp đối phương thủ được thế này lại không thấy có ghi xuống, Vũ Phàm tùy ý ghi thêm suy nghĩ của mình.
"Nếu đối phương đỡ được, dùng chân đạp tới một cước, lại dùng thế kiếm đâm tới truy theo!"
Sở dĩ hắn ghi như vậy, là bởi vì hắn thấy, đa số kiếm pháp chỉ tập trung vào kiếm thức, quên đi những bộ phận khác trên cơ thể, như tay còn lại, và hai chân đều có thể dùng để chiến đấu.
Tuy xưa nay bị coi là bàng môn tà đạo, nhưng rất phù hợp để chiến đấu, nhất là tạo thế bất ngờ cho đối phương.
Vũ Phàm từ nhỏ, sinh ra bần hàn, quen thuộc với lối đánh du côn đầu đường xó chợ, không bị trói buộc bởi quy tắc của đạo quân tử, nên chiêu thức của hắn suy diễn đương nhiên phóng khoáng hơn hẳn, thuận theo tự nhiên mà làm.
Bình thường khi hắn có thời gian, đều dùng để nghiên cứu kiếm đạo, rút ra những chiêm nghiệm cho bản thân, nhờ những lúc như thế này, mà lúc lâm trận chiến đấu, hắn luôn có sẵn những chiêu thức để đánh trả đối phương, gia tăng khả năng ứng chiến linh hoạt.
Vũ Phàm cứ vậy nghiên cứu đến trời tối hẳn, hạ nhân trong nhà ở bên ngoài dọn cơm xong xuôi, mời hắn dừng bút, hắn mới dừng lại.
- Công tử, cơm chiều đã dọn xong, mời công tử dùng bữa!
Vốn tu sĩ Kết Đan kỳ đã có thể tích cốc, không cần ăn uống, nhưng hắn không ăn, Diệm Cơ sẽ buồn, nàng bỏ bữa không ăn, hắn lại lo hơn, nên hắn đành tùy tiện dùng bữa cùng nàng.
Vũ Phàm nhìn Cổ Ngưng Băng, nghĩ một chút, cũng thấy nàng đáng thương, giải đi huyệt đạo cho nàng, hắn nói:
- Có muốn cùng ăn cơm?
Cổ Ngưng Băng, mặt lạnh tanh, nhổ ra một ngụm nước bọt, như dân chợ búa, nàng quy mặt ra chỗ khác.
- Ta phỉ!
Vũ Phàm đương nhiên dễ dàng né tránh được một chiêu hạ lưu này của nàng, hắn không nổi giận, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, không nói gì, tùy ý ra ngoài.
Diệm Cơ từ trong thư phòng ở bên cạnh chạy ùa ra, hai tay ôm bụng, vui vẻ nói:
- Ca ca, mùi cá hấp thật thơm!
Vũ Phàm đưa tay đón lấy nó, bế lại bàn ăn, trông nó vui vẻ, hắn cũng vui lây, chỗ này vắng Ngưng Nhi vốn đã trống trải, chỉ có hắn và hai đứa nhỏ Diệm Cơ và Bạch Khởi bầu bạn qua ngày mà thôi.
Bạch Khởi lúc này cũng đã tắm rửa xong xuôi sau một ngày dài luyện tập mệt mỏi, cơ thể cũng đã hồi phục tám chín thành.
Nó cũng đã quen với việc dùng bữa cùng hắn, nhưng trên miệng vẫn rất khách khí biết trên biết dưới.
- Công tử, mời người dùng bữa!
Vũ Phàm tùy ý gật đầu.
Cổ Ngưng Băng ở trong thư phòng, nhìn ra ngoài hiên, chuyện hắn dùng cơm với gia nhân nhặt về, vậy mà lại là sự thật, vốn nàng cứ nghĩ, chỉ là thêu dệt, tô điểm cho nhân phẩm của hắn.
Tư Phương Chính hôm nay rảnh rỗi, cũng đến gom vui, hắn ôm hai vò rượu, nhẹ nhàng đáp xuống mặt sân, tay vỗ lên cái vò rượu, kêu lên từng tiếng bang bang trầm đục.
- Công tử, Thanh Sơn tửu của lão bản.
Hắn mở ra tờ giấy niêm phong, mùi rượu thơm phức, lan vào tận thư phòng, mặt mày vui vẻ tiến đến chỗ bàn ăn.
Bốn người bọn họ cứ vậy vui vẻ trò chuyện ăn uống bữa cơm chiều.
Cổ Ngưng Băng vốn xưa nay luôn tò mò về những thứ ở xung quanh mình, nàng thấy hắn cả ngày ghi ghi chép chép, liền nổi lên hứng thú, lén nhìn trộm ngọc giản ghi chép của Vũ Phàm, càng đọc nàng cảm thấy hắn quả thật là thiên tài kiếm đạo, nhưng chiêu thức phá giải lẫn phản công có chút "hạ lưu" nàng khinh ra mặt, xùy thành tiếng.
"Xùy, kiến giải của hắn, thật khác người!"
Nàng sờ đến ngọc giản bên cạnh, cái này là ngọc giản về Cổ Trùng, nàng còn chưa kịp xem, Vũ Phàm đã nói:
- Bỏ xuống, hoặc chết!
Giọng hắn lạnh như đỉnh tuyết sơn, làm Cổ Ngưng Băng giật mình, nàng quăng cái ngọc giản xuống đất, xì mặt nói.
- Đồ keo kiệt!
Hắn không nghĩ là nàng lại to gan lớn mật, tò mò nhiều chuyện như vậy trong tình cảnh này.
Cổ Ngưng Băng lấy chân đá vô cánh cửa, quên mất mình đã bị phong bế, cửa này lại làm bằng thiết mộc, kiên cố vô cùng, chân nàng đau nhức không thôi, nàng đi khập khễnh bỏ ra ngoài.
Tư Phương Chính nhịn không dám cười thành tiếng, khuôn mặt sớm vặn vẹo khó coi.
Nàng đi xuống chân núi, cách chỗ Vũ Phàm hai trăm trượng, đột nhiên khó thở, tâm mạch đau như vạn châm xuyên qua, nàng ngã xuống nền đất, khóe miệng trào máu tươi không ngừng.
Là con mái trong Uyên Ương Cổ Trùng đang phản ứng với việc nó bị tách ra xa khỏi con trống.
Ánh mắt lạnh lùng, kiên định, nàng cố gắng bò về phía trước, muốn tự sát.
Vũ Phàm hừ lạnh, hắn đạp liền ba bốn cước, đã đến chỗ của nàng, bế thốc lên vai, hắn nói:
- Ba tháng sau, ngươi muốn chết, ta không cản!
Nói rồi hắn bế nàng vào lòng, đi lên đỉnh núi.
Đối với Vũ Phàm, nàng như quả bom nổ chậm vậy.