Chương 268: Uyên Ương Cổ Tằm

Hậu sơn Nhậm gia, nơi ở của Kiếm Thánh.

Cổ Ngưng Băng lo lắng nhìn thân ảnh của vị Kiếm Thánh đang đứng trước mặt nàng, tuy lão chưa từng lên tiếng hù dọa nàng một câu, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi khi phải đối diện với lão.

Đây là thứ mà người ta vẫn gọi là cái uy của cường giả.

Cường giả chân chính, tự nhiên hình thành chi uy cho riêng mình.

Vũ Phàm đứng bên cạnh, cung kính hầu chuyện lão.

Kiếm Thánh hỏi nàng.

- Cổ Thành vẫn khỏe chứ?

Cổ Ngưng Băng tuy tính tình nóng nảy, nhưng cũng là cô gái thông minh, hiểu chuyện, nàng bây giờ đang đứng ở đầm rồng hang hổ, không thể nào không ngoan ngoãn, nàng nhu thuận đáp lời, hy vọng có thể tranh thủ lấy được thiện cảm của lão.

- Đa tạ tiền bối đã hỏi thăm, lão thủy tổ của tiểu bối vẫn khỏe.

Kiếm Thánh gật đầu, lão nói:

- Ừm, vậy thì tốt, ít ra lão ta vẫn đủ sức đến đây để đón ngươi về.

Lời này cũng nói rõ hàm ý của lão, ngoại trừ lão tổ của Cổ gia, Cổ Thành ra, không ai đủ tư cách để đến đây nói chuyện với lão.

Mà quả thực là như vậy, phóng tầm mắt mà nhìn, Bán Bộ Địa Tiên cảnh như lão ở Thiên Huyền Đại Lục còn có bao nhiêu người.

Chưa kể, giữa hai thế hệ, tuổi tác cũng đã có sự chênh lệch cực lớn.

Nàng đương nhiên nghe ra hàm ý của lão, mặt trắng bệch, lão thủy tổ của nàng cực kỳ bài xích Cổ Sư Tân Phái, e là lần này, nàng thật sự phải ở lại đây làm thiếp thân thị nữ cho Vũ Phàm.

Cổ Ngưng Băng cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.

- Tiền bối, giữa hai bên có hiệp ước không xâm phạm, e là lão thủy tổ sẽ không phá vỡ hiệp ước chỉ để đón tiểu bối được.

Kiếm Thánh nhìn Vũ Phàm rồi nói:

- Nếu vậy cũng tốt, Vũ Phàm, nếu ba tháng nữa, Cố Thành không đến đón nàng, ta ban nàng cho ngươi, tùy ngươi xử trí.

Vũ Phàm cúi người đáp lễ lão.

- Vâng thưa lão thủy tổ.

Cổ Ngưng Băng sợ xanh mặt, nàng lảo đảo lùi lại, ngã bệt ra đất.

Xong thật rồi, cuộc đời nàng sẽ kết thúc tại đây, nàng sẽ trở thành lô đỉnh cho Vũ Phàm thỏa mãn dục vọng của hắn.

Đôi mắt nàng ngấn lệ, nàng đã hối hận, hối hận khi ra mặt giúp đỡ lũ người vô tâm kia, trong thâm tâm nàng, bây giờ chỉ nhớ một cái tên duy nhất, Bác Thiền Vũ, người dám đứng ra chống lại Vũ Phàm trong tình thế nguy cấp ngày đó.

- Được rồi các ngươi lui đi!

Vũ Phàm tiện tay bế Cổ Ngưng Băng lên rồi rời đi, bởi vì hắn thấy bây giờ cũng biết nàng không còn đủ sức để tự mình di chuyển.

Nước mắt Ngưng Băng lăn dài trên má, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu vì sao có những lúc phụ thân dặn nàng đừng quá lo chuyện bao đồng mà rước họa vào thân.

Bây giờ chính nàng trải nghiệm cái cảm giác này, nàng cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Vũ Phàm đưa Ngưng Băng trở về Khương Chính Hạo sơn phong, hắn đặt nàng xuống cái bàn trà ở trong sân, nhét vào miệng nàng một con cổ độc, nàng muốn nhả nó ra, nhưng Vũ Phàm sớm đã bịt miệng của nàng lại.

Hắn lạnh giọng nói:

- Đây là Uyên Ương Cổ Tằm, trống mái một cặp, ta chết, nàng chết, nàng đi xa ta quá hai trăm trượng, nàng cũng sẽ chết. Đã rõ?

Ngưng Băng thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn ra xa, không có bất cứ biểu hiện hay hành động gì, như thể nàng không nghe thấy lời hắn nói, nước mắt nàng cứ tuôn trào trong lặng lẽ.

Vũ Phàm nhìn nàng có chút thương cảm, nhưng hắn cũng không có lựa chọn, tạm thời hắn vẫn phải nương tựa Nhậm gia mà phát triển.

Khi hắn đủ lớn mạnh, hắn sẽ có quyền tự quyết định hắn sẽ làm và không làm những gì.

Ngay cả chuyện hạ cổ độc này, hắn vẫn đợi khi Kiếm Thánh đồng ý cho hắn trông chừng nàng, mới dám ra tay, tránh cho qua mặt lão, làm lão tức giận.

Đi theo chúa sơn lâm, nên hắn lúc nào cũng phải cẩn thận.

Bởi vì vậy, Vũ Phàm liên tục cố gắng kết xuống thiện duyên với nhiều thế lực lớn nhỏ, để sau này, hy vọng lúc hắn sa cơ lỡ vận, bọn họ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ mà vươn tay giúp đỡ.

Diệm Cơ đứng ở góc cửa, lú cái đầu nhỏ ra nhìn cô nương xinh đẹp mà ca ca nàng mới mang về, nàng chỉ thắc mắc là tại sao tỷ ấy lại khóc nhiều đến như vậy.

Vũ Phàm cũng chẳng quản nàng nữa, hắn đi vào bên trong nhà, thấy Diệm Cơ đứng ở góc cửa, hắn dừng lại một chút xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.

Lần này đại kế coi như xong được bảy thành, chỉ cần Cổ Thành lão nhân kia tiến đến phương Bắc đàm phán, hiệp ước liền sẽ bị phá vỡ, Nhậm gia sẽ đường đường chính chính đưa quân xâm nhập vào phương Nam.

Còn mục đích phía sau của việc nam tiến này là gì, Vũ Phàm vẫn chưa rõ, hắn chỉ biết không chỉ riêng phương Bắc muốn tiến xuống phương Nam mà ngay cả phương Nam cũng vậy.

Điểm này có chút khó giải thích, nhất định có cơ mật huyền bí ở bên trong, mà hắn phỏng đoán khẳng định liên quan đến việc phi thăng thượng giới.

Bởi vì Kiếm Thánh cũng đã dừng ở cảnh giới Bán Bộ Địa Tiên này mấy trăm năm thời gian, có lẽ lão cũng đã không nhịn được nữa.

Vũ Phàm đẩy cửa đi vào thư phòng, hắn ngồi xuống bàn đọc sách ở kế bên cửa sổ, nhìn ra bàn trà ở ngoài sân, Ngưng Băng vẫn ngồi đó, khóc nức nở, hắn khẽ thở dài.

"Xin lỗi!"

Hắn cũng không có ý định mạo phạm nàng, hơn nữa, dù là có muốn cũng phải nhịn xuống, nàng còn nguyên vẹn, Nhậm gia mới có thể đàm phán với Cổ gia, chỉ cần nàng bị xâm hại hoặc xảy ra chuyện gì bất trắc, hết thảy hóa thành hư không.

Đó cũng chính là lý do Kiếm Thánh giao nàng cho hắn trông chừng.

Một mặt để cho trên dưới lan truyền tin đồn nàng thật sự bị bắt đến chỗ của Vũ Phàm làm thị nữ, hòng đánh tiếng cho đám tai mắt Cổ gia ở phương Bắc.

Mặt khác, chỉ có ở trong tay hắn, Kiếm Thánh mới an tâm nàng sẽ không bị tổn hại gì.

Ít ra, Vũ Phàm đủ tỉnh táo để kiềm chế dục vọng của hắn hơn bất kỳ ai khác.

Kể ra một chiêu này của Kiếm Thánh quả nhiên hiệu quả vô cùng tốt, chẳng mấy chốc chuyện Cổ Ngưng Băng bị Vũ Phàm mang về sơn phong đã lan ra khắp nơi trong Nhậm gia.

Tai mắt của Cổ gia bất bình không thôi khi nghe thấy chuyện này, nhiều lúc bọn họ muốn liều mạng xông qua đó cứu nàng, nhưng không thể, thân mang trọng trách bọn họ không thể làm càn, một khi bọn họ thất bại, hậu quả sẽ rất khủng khiếp, thậm chí toàn bộ tai mắt của Cổ gia ở phương Bắc sẽ bị Nhậm gia nhổ cỏ tận gốc nếu để lộ danh tính.

...

Cổ gia, phương Nam.

Mẫu thân của Cổ Ngưng Băng đi tới đi lui trong căn phòng, nàng thở dài nói với phu quân, đại trưởng lão của Cổ gia.

- Phu quân, nếu không mời được lão thủy tổ ra mặt, nhất định Kiếm Thánh sẽ không giao ra người.

Cổ gia đại trưởng lão nói:

- Ài, chúng ta cũng không thể phá vỡ hiệp ước trước đây được, nàng cũng biết sự trừng phạt của Tiên Sơn không phải nhỏ, Cổ gia chúng ta không thể gánh nổi.

- Nhưng mà ...

- Ta biết, nó là nữ nhi của nàng và cũng là nữ nhi của ta, bây giờ Băng nhi bị như vậy đương nhiên ta cũng đau lòng, nhưng nàng phải hiểu rõ tình hình.

Mẫu thân của Cổ Ngưng Băng đương nhiên hiểu được những lời lão nói, quả thực bọn họ cũng vô pháp cứu Ngưng Băng, lúc này, nàng đột nhiên nói:

- Ta sẽ cầu xin lão thủy tổ thử một lần xem sao ...

Đại trưởng lão Cổ gia thở dài rồi nói:

- Ài, chi hệ chúng ta, vốn bị lão thủy tổ bài xích cực lớn, chuyện này sợ là khó mà thành.