Lão nhũ mẫu Cổ gia lòng nóng như lửa đốt, cảm giác nhưng từng bước đi của Vũ Phàm đều là có tính toán sẵn vậy, cực kỳ cẩn thận.
Đám người phương Nam nhao nhao lùi lại, chờ đợi một ngọn lửa để bùng lên.
Lý Trường Ca, đã thay họ làm điều đó, hắn hét lớn, ném ra mấy chục Hỏa Trùng tiêu hao mà oanh tạc.
- Giết chết đám người phương Bắc, cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh thật sự của Cổ Sư.
Đám người phương Nam nhẫn nhịn đã lâu, như tro tàn âm ỉ trong đống rơm, bây giờ gặp cơn gió lớn, lập tức bùng cháy dữ dội, bọn họ đồng loạt lao lên mà đánh.
- Đám người phương Bắc khốn kiếp các ngươi, đỡ lấy!
Mấy vị hộ đạo giả không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, đồng thời chuẩn bị tinh thần thủ hộ thiếu chủ, tiểu thư trong nhà một cách kỹ lưỡng.
Đến khi họ quay lại tìm kiếm thân ảnh của Lý Trường Ca thì đã không thấy đâu.
Lý Trường Ca bây giờ đã cao chạy xa bay, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, khuôn mặt hí hửng nhìn phần thưởng của hệ thống.
"Hê hê, chậc chậc, bây giờ ta cũng có thể mang sinh vật sống vào trong kho rồi a! ... đa tạ Vũ Phàm huynh đệ, ha ha ..."
Hắn vô sỉ cười lớn từng hồi, để lại chiến trường ở sau lưng.
Vũ Phàm nhìn tình thế càng lúc càng loạn, trong ánh mắt càng hài lòng, đây cũng là điều mà hắn nhắm đến.
Bây giờ chỉ cần cẩn thận rút lui, mang Cổ Ngưng Băng về Nhậm gia là được.
Hắn lạnh lùng nói:
- Dạ Kiếm đội cấp Bạch Ngân, hộ tống ta về Nhậm gia!
Nhậm Thường Sơn ở phía bên này nói:
- Khương huynh, mau mang nàng về Nhậm gia, chỗ này để ta lo liệu!
Cổ Ngưng Băng là do Vũ Phàm bắt được, bây giờ Nhậm Thường Sơn muốn lập công chỉ có thể ở chỗ này, bắt lấy vài tên thiên kiêu của phương Nam mà thôi.
Vũ Phàm gật đầu, hắn động viên Thường Sơn.
- Đa tạ Nhậm đệ, chú ý an toàn của bản thân, ta đi đây!
Vũ Phàm bế Ngưng Băng lên ngang hông, tế lên phi kiếm lập tức rời đi, trong sự bao bọc của Hóa Thần kỳ cao thủ, Dạ Kiếm đội cấp Bạch Ngân.
Lão nhũ mẫu thầm kêu không ổn, nếu bây giờ lão mang theo Cổ Thiên Bằng truy theo Vũ Phàm để cứu người thì vô cùng bất tiện, mà để thiếu chủ ở đây một mình lão cũng không an tâm, chỉ đành bỏ Ngụy cứu Triệu, mang theo Cổ Thiên Bằng lập tức thoái lui, trở về Cổ gia cầu viện.
Triệu Lệ Dĩnh sau một hồi cố gắng lục lọi trí nhớ, nàng liền nhận ra Cổ Ngưng Băng.
"Thì ra là vậy ..."
Giờ nàng cũng đã hiểu tại sao Vũ Phàm lại gấp gáp thoái lui như vậy, bởi vì trên tay hắn là báu vật của Cổ Sư Tân Phái chi hệ, Cổ gia phương Nam.
Đám người Cổ Sư phương Nam không nhịn được mà chửi Vũ Phàm hèn nhát không thôi, lâm trận ôm mỹ nhân bỏ chạy, đúng là truyền kỳ của hắn chẳng qua là người phương Bắc thêu dệt lên mà thôi, đúng là thói xấu khó bỏ của đám tu sĩ màu mè phương Bắc.
Bác Thiền Vũ cười lớn lên tiếng châm chọc:
- Tư Phương Chính ơi là Tư Phương Chính, ngươi xả thân vì công tử, bây giờ lâm trận hắn bỏ ngươi lại ôm mỹ nhân chạy trốn, ngươi thấy đáng sao?
Tư Phương Chính cười lạnh:
- Công tử hành sự tất có đạo lý riêng, nhân phẩm của công tử, ngươi vẫn chưa có đủ tư cách nhắc đến!
Nói rồi, thế công của Tư Phương Chính lại càng hung hãn, hắn liên tụi chèn ép Bác Thiền Vũ.
Thủ hộ giả của Cổ Sư thiên kiêu phương Nam thầm hô không ổn, liên tục nhắc nhở thiếu chủ, tiểu thư trong nhà rút lui, để lại đám hạ nhân là kẻ thế mạng.
Bọn họ nếu còn dây dưa thêm nữa, tuyệt đối sẽ vô cùng phiền phức.
Huynh đệ Yến Kinh Hồng từ trong bí cảnh lao ra ngoài, hắn hét lớn:
- Bí cảnh trống rỗng, chúng ta bị lừa rồi!
Một số ít người phương Nam còn đang cố chấp ở lại, lúc này nghe xong cũng đã hoàn toàn buông xuôi, tất cả chỉ là một cái bẫy, do người phương Bắc bày ra mà thôi.
Ở phía bên này, Cổ Thiên Bằng lo lắng hỏi lão nhũ mẫu.
- Nhũ mẫu, liệu tỷ tỷ có bị hắn giết không?
Lão nhũ mẫu nói:
- Giết thì có thể không, ta chỉ sợ hắn háo sắc mà làm nhục tiểu thư thôi! Nếu hắn dám làm như vậy, ta sẽ phế hắn, quăng vào kỹ viện, cho đám bán nam bán nữ kia hành hạ hắn suốt đời.
Cổ Thiên Bằng rùng mình từng hồi, nghĩ đến thôi đã thấy sợ, trong lòng lo lắng cho vị tỷ tỷ hung dữ của mình không thôi.
Hộ đạo giả của phương Nam một mực bảo trì không ra tay, chỉ thủ hộ thiếu chủ, tiểu thư trong nhà rời đi, bỏ mặc đám hạ nhân làm pháo hôi cản đường.
Bởi bọn họ biết rằng một khi bọn họ nhúng tay vào chiến trận ở đây, liền sẽ bị cuốn vào rắc rối vô tận, có khả năng sẽ táng mạng ở đất khách quê người.
Trên suốt dọc đường trở về Trung Thổ thành, bởi vì có nhiều người ở đây, Vũ Phàm không tiện thu Cổ Ngưng Băng vào bên trong Bảo Bảo Oa, hơn nữa, cho dù là không có người hắn cũng không dám tùy tiện thu nàng vào trong, tránh sau này Cổ gia chuộc nàng về phương Nam mà bại lộ bí mật Bảo Bảo Oa của hắn, cho nên hắn cứ một mực ôm chặt nàng trên tay, nửa bước không rời.
Thân thể của Cổ Ngưng Băng dính chặt vào người của Vũ Phàm, Giao Long Tý của hắn ôm lấy bả vai nàng có chút chặt, làm nàng bị đâu, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.
Cổ Ngưng Băng bị Vũ Phàm phong bế đan điền, Chân Nguyên Giải và điểm huyệt kinh mạch, bây giờ như một khúc gỗ, tùy hắn xử trí, nàng bây giờ trong đầu lo sợ đủ thứ, sợ hắn thật sự sẽ làm ra hành động xằng bậy với nàng.
Nghĩ đến đây thôi nàng đã uất hận hắn hàng vạn lần.
"Tên khốn kiếp, ta nhất định sẽ lóc da rọc xương của ngươi báo hận rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!"
Triệu Lệ Dĩnh thấy Vũ Phàm bế Cổ Ngưng Băng trên tay, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, cảm giác như là hơi ghen mà nhìn thân ảnh của hắn.
"Hừ ... đồ đáng ghét ..."
Vũ Phàm bây giờ không quản nhiều, chỉ một mực lo hộ tống con tin về Nhậm gia mà thôi.
Dạ Kiếm đội tham gia hành động lần này, đương nhiên biết sự trọng yếu của nữ nhân trên tay Vũ Phàm, không dám lơi lỏng, tập trung toàn lực đưa hắn về Trung Thổ càng nhanh càng tốt.
...
Người chưa về tới Trung Thổ thành, nhưng tin tức đã truyền về tới nơi.
Kiếm Thanh vui mừng nói.
- Hảo, hảo tiểu tử!
Kiếm Vương bên cạnh cũng nhờ có Vũ Phàm mà được thơm lây, lão nói:
- May mắn tiểu tử đó không làm người thất vọng!
Kiếm Thánh vui vẻ nói:
- Hắn đúng là phúc tinh của Nhậm gia ta a! Ha ha ... Nhậm Thường Sơn biểu hiện không tệ, ban thưởng cho hắn kiếm phổ ở tầng tám Tàng Thư Lâu.
Tam Trưởng Lão mừng rỡ không thôi, liền cúi người nói:
- Nhi tử thay mặt Thường Sơn, cảm tạ phụ thân ban ơn.
Kiếm Thánh và Tam Trưởng Lão thật sự rất hài lòng trước biểu hiện của Thường Sơn, hắn đã biết nhìn đại cục mà bỏ qua tiểu tiết tranh công, như vậy đã cho thấy sự tiến bộ không nhỏ rồi.