Chương 285: Đại yến (1)

Trời đột nhiên đổ cơn mưa rả rích, hạt mưa nện lên nền đất vỡ tung tóe bắn ra xung quanh, mấy hạt bụi đất ở bề mặt cũng vấy lên thân cây cỏ ở xung quanh.

Con đường mới đây còn khô ráo, phút chốc đã trở nên lầy lội trơn trượt.

Đám thợ săn vác theo thú rừng trên vai cẩn thận đi xuống núi, tên đi sau cùng, có vẻ thấm mệt, hậm hực nói.

- Tự dưng lại đổ cơn mưa, ông trời thật là ...

Người đi đầu, vẻ mặt hiền hòa, nói.

- Lão đệ, hôm nay ông trời đã phù hộ săn được thú rừng, chỉ mưa có một chút ngươi cũng không nên trách cứ ...

Đang di chuyển thi bỗng dưng đám người thấy trời tối sầm lại, mưa cũng ngừng rơi, liền vội ngước đầu lên nhìn.

- Lớn, ... cái thuyền lớn quá!

- Này đừng nhìn, đó là thuyền của tiên nhân, cẩn thận chọc giận bọn họ ...

Tên thợ săn đi đầu vội lên tiếng nhắc nhở, chân vẫn dò dẫm đi xuống núi.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy trên người tên này có chân khí lưu động nhè nhẹ, hình như cũng là tu sĩ, nhưng tu vi bất quá chỉ đạt đến Luyện Khí trung kỳ mà thôi, miễn cưỡng đủ để sống thoải mái ở khu vực này.

Trên bầu trời, năm cái lâu thuyền bay nhanh qua đầu bọn họ như năm ngọn núi nhỏ, trong ánh mắt của những tên thợ săn có mặt ở đây đều toát lên vẻ sợ hãi lẫn sùng bái.

Cơn mưa lại rơi xuống như lúc nãy, người đi dưới mưa ướt tầm tã.

...

Hai mươi ngày sau,

Bởi vì đi theo đội ngũ cho nên tốc độ bị chậm lại đôi chút, lúc bọn họ trở về Trung Thổ cũng đã vào mùa đông.

Đầu mùa nên tuyết còn chưa rơi nhiều, chỉ có gió bấc lành lạnh, trời âm u một màu xám tro, chẳng thấy ánh nắng đâu.

Bên dưới mặt đất, gần chục đạo tiêu sư phàm nhân, người ngựa nườm nượp đang vận chuyển hàng hóa tỏa ra khắp nơi từ Trung Thổ thành, đã là mùa đông mà thương nhân vẫn còn hoạt động đông đúc như vậy, cũng đủ cho thấy sự phồn hoa của nơi này.

Chân Diễm An nhìn xuống khung cảnh bên dưới, trong lòng có chút cảm khái, sinh hoạt ở Trung Thổ thật sự đa dạng và phồn thịnh hơn Yêu Tộc tổ địa rất nhiều.

Nhân tộc tuy xuất phát điểm yếu ớt và thấp hèn nhất trong ba loại chủng tộc, nhưng họ đang không ngừng phát triển cường thịnh từng ngày, đến bây giờ đã ẩn ẩn muốn lấn át hoàn toàn hai chủng tộc còn lại.

Nhất là thế hệ này của nhân tộc, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí có không ít kẻ kế thừa huyết mạch thần tộc, từng bước quật khởi, làm cho yêu ma nhị tộc đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là sự xuất hiện của Vũ Phàm, một mình chiến thắng ba trận liên tiếp với ma tộc thiên kiêu, đủ để cho yêu ma nhị tộc phải cất nhắc kỹ lưỡng.

Dẫu biết rằng tương lai sẽ có nhiều biến số, nhưng bọn họ không thể không cẩn thận.

Thành thử ra mới có một cuộc ước chiến như hiện tại, chính là để yêu tộc thăm dò thực lực thế hệ tương lai của nhân tộc.

Thế hệ cũ của ba đại chủng tộc ở thiên huyền đại lục không bao lâu nữa sẽ phải phi thăng, bọn họ không thể trì hoãn thêm được nữa, thiên đạo cũng đã bắt đầu bài xích bọn họ.

Mà cục diện ổn định hiện tại này chắc chắn sẽ có chuyển biến long trời lở đất khi thế hệ cũ của ba đại chủng tộc phi thăng, bởi vì thế hệ trẻ sau này đã xuất hiện tình trạng phát triển không đồng đều giữa ba chủng tộc.

Mà một khi thế cân bằng bị phá vỡ, bên mạnh hơn ắt sẽ nổi lên dã tâm, đó là quy luật tự nhiên.

Vốn dĩ ở nơi thực lực vi tôn như Thiên Huyền Dại Lục, ai cũng ngầm hiểu một nguyên tắc bất di bất dịch, cá lớn nuốt cá bé.

Hơn nữa, theo sự phát triển nhân khẩu của cả ba chủng tộc, tài nguyên dần khan hiếm, việc phát động chiến tranh mở rộng lãnh thổ, thu thập thêm tài nguyên là điều thiết yếu.

Cái bọn họ nhìn ở hiện tại là tương lai của các thế hệ con cháu sau này của bọn họ.

Một người đứng đầu của một đại thế lực không chỉ nhìn vào thực tại, chẳng có ai muốn thế lực của mình tốn bao nhiêu công sức và xương máu xây dựng lên, bị lụi tàn trong nay mai cả.

Đám người Thần Thú Tộc sẽ nghỉ ngơi ở đình viện của Nhậm gia bên ngoài Thương Huyền tông, ở bên trong Trung Thổ thành.

Bởi vì có Nhậm gia hộ tống dẫn đường, lâu thuyền của đám người Thần Thú Tộc mới có thể ngang nhiên phi hành vào bên trong Trung Thổ thành, thẳng đến đình viện Nhậm gia mới thu vào.

Đình viện Nhậm gia lúc này có không ít người đang tất bật hoàn tất những khâu chuẩn bị cuối cùng chào đón đám người Thần Thú Tộc theo lễ đãi khách của Nhậm gia.

Nhậm Thiên Tiếu dẫn đầu, đưa mọi người vào đại điện để trò chuyện, còn lại những hạ nhân và thị nữ hầu hạ đi theo Quản gia ở đây, bắt đầu làm quen với tình huống và bài trí ở chỗ này, sẵn sàng phục vụ chủ nhân của bọn họ.

Đình viện Nhậm gia ở ngoài này cũng được xem là rộng lớn, sức chứa trên dưới một ngàn người, đối với bốn trăm khách nhân đến từ Thần Thú Tộc lần này vẫn là rộng rãi thoải mái.

Quả là đại thế lực đứng đầu Trung Thổ a!

Trò chuyện được một lúc thì Nhậm Thiên Tiếu ngồi trên đại ỷ của gia chủ, từ tốn nói:

- Chư vị đạo hữu đi đường xa xôi cũng đã mệt nhọc, hôm nay trước tiên hãy nghỉ ngơi một ngày để hồi phục, ngày mai Nhậm gia sẽ tổ chức thịnh yến để chiêu đãi chư vị đạo hữu, mong mọi người có thể tự nhiên như ở nhà, nếu có việc gì cần, cứ thông báo cho Quản gia ở trong đình viện, Nhậm gia sẽ hết sức hỗ trợ chư vị.

Chân Long Nhất Tộc đại trưởng lão thay mặt mọi người đáp lời y.

- Đa tạ Nhậm gia đã tiếp đón nồng hậu, hẳn là mọi người ở đây cũng muốn nghỉ ngơi, vậy ta thay mặt mọi người xin phép Nhậm gia chủ cáo lui để nghỉ ngơi, hẹn ngày mai tái ngộ.

Nhậm Thiên Tiếu khẽ gật đầu, lão nói:

- Vậy hẹn mọi người ngày mai tái ngộ, thật hy vọng chư vị cảm thấy thoải mái khi ở đây.

- Đa tạ Nhậm gia chủ ...

- Đa tạ Nhậm gia chủ ...

Trưởng bối của Thần Thú tứ đại gia tộc cất tiếng nói lời cảm tạ Nhậm Thiên Tiếu.

Đối với đám người Thần Thú Tộc này, trước mắt Nhậm gia vẫn lấy đạo hiếu khách để tiếp đón bọn họ tránh cho điều tiếng không tốt, gây ra những chuyện xích mích không đáng có.

Chính vì vậy mà suốt dọc đường từ biên giới đến Trung Thổ thành, Nhậm gia rất chu đáo vẹn toàn, làm cho đám người Thần Thú Tộc cũng cảm nhận được sự hiếu khách của Nhậm gia, không khí cũng vì vậy mà trở nên dễ chịu hơn hẳn lúc ban đầu.

Lúc đầu, đám người Tứ Đại Thần Thú tộc còn nghĩ đám người nhân tộc sẽ làm khó dễ bọn họ, nhưng thực tế, Nhậm gia lại hoàn toàn làm họ bất ngờ trước sự tiếp đón chu đáo như này.

Không ít người trẻ tuổi còn thì thầm to nhỏ cho rằng đám người nhân tộc là sợ chọc giận bọn họ mới làm như vậy, nhưng bọn chúng không nghĩ đến, trong mối quan hệ ngoại giao cần phải có sự khôn khéo, không cứng nhắc mới có thể thành đại sự.

Đối với Nhậm gia mà nói cương nhu có đủ, lúc chưa cần rạch mặt tất sẽ không làm ra những chuyện làm cho người khác tức giận, nhưng một khi đã vạch rõ giới hạn, tất sẽ khác, thậm chí huyết chiến tới cùng.

Đối với phong cách hành sự này của Nhậm gia gia chủ, Vũ Phàm hoàn toàn đồng tình, không phải tự nhiên mà lão có thể trở thành gia chủ Nhậm gia a!