Phong áp thổi được một lúc thì ngừng lại, cả hai đều đứng im như thể bất động.
Nhưng ánh mắt của họ vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, bởi bọn họ biết rằng, lần giao chiến tiếp theo này chính là lúc kết thúc cuộc chiến.
Chín chiêu vừa rồi của cả hai người bọn họ, quả thực để lại cho đệ tử quan chiến trên khán đài ấn tượng sâu sắc không thôi, Hoa Sơn Nhất Hạc đấu với đệ tử chân truyền của Kiếm Vương, quả thực làm người ta phải lau mắt mà nhìn.
Không ít bậc trưởng bối nhìn thân ảnh hai vị thiếu niên trên lôi đài trước mặt mà nhiệt huyết lần nữa dâng trào, sôi sục trong từng thớ da thịt, ánh mắt hoài niệm về quá khứ tuổi trẻ huy hoàng.
Tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước, bọn họ bây giờ đã thực sự trở thành bậc trưởng bối nhường lại sân khấu cho thế hệ trẻ thể hiện tài năng.
Mà biểu hiện của lớp trẻ, đệ tử của bọn họ, là niềm tự hào và vinh hạnh cho bậc lão sư mấy lão, đệ tử bọn họ càng uy danh, bọn họ lại càng thêm tự hào, đắc ý.
Cổ nhân có câu danh sư xuất cao đồ!
Hoa Sơn cổ phái chưởng môn dùng ánh mắt động viên nhìn về phía Tống Thư Liễu, khẽ gật đầu, khích lệ tinh thần đồ đệ của lão.
Tống Thư Liễu hít vào một hơi thật sâu, hắn nói:
- Khương huynh, ta sẽ dốc toàn lực mà đánh, mong Khương huynh chỉ điểm!
Vũ Phàm khảng khái nói:
- Được!
Dứt lời, Vũ Phàm liền cảm nhận được khí thế của Tống Thư Liễu tăng vọt.
Tống Thư Liễu vận dụng thân pháp Bạch Hạc Du Vân mà lao đến, thân ảnh của hắn nhẹ như lông hồng, bộ pháp phóng khoáng tùy ý, nhưng lại cực kỳ nhanh.
Cũng bởi vì Bạch Hạc Du Vân bộ pháp chú trọng lối di chuyển phóng khoáng tùy ý mà Tống Thư Liễu trở nên linh động hơn hẳn lúc trước.
Vũ Phàm động ý niệm, Chu Võng Phúc Thược lập tức thu hẹp phạm vi, chỉ vừa đủ bao trùm hai người vào bên trong, độ linh mẫn lập tức được gia tăng rõ rệt.
Từng chuyển động một của Tống Thư Liễu hoàn toàn nằm trong kiểm soát của Vũ Phàm.
Tống Thư Liễu vẫn lao lên như lang hổ, vậy mà Vũ Phàm cứ đứng đó bất động, bên ngoài hồi hộp mà nhìn.
Nhất là đệ tử của Thương Huyền tông, đang vô cùng lo lắng nhìn Vũ Phàm, chỉ sợ hắn sơ sẩy mà để thua, kiếm pháp Thương Huyền tông sẽ lại lần nữa bại dưới tay Hoa Sơn cổ phái.
Mắt thấy Tống Thư Liễu đã vào tầm thi triển liên hoàn chiêu, Vũ Phàm ánh mắt chợt động, như biển sâu dâng trào cơn sóng thần, mãnh liệt lao về phía trước.
Thần Long Bộ Pháp cũng quỷ dị không kém Bạch Hạc Du Vân, thoắt ẩn thoắt hiện đã lao tới phía trước, Vũ Phàm thi triển Lạc Nhạn Triền Kiếm rút ngắn khoảng cách, hai bên chuẩn bị đối mặt thì hắn lại đột ngột đổi lộ tuyến di chuyển, vòng qua bên hông.
Vũ Phàm dùng Bạch Vân Xuất Tụ nhanh chóng chớp thời cơ tấn công.
BÀNH!
Tống Thư Liễu, chân phải chấn ngang, lùi sang một bên trái ngay tức khắc, huy kiếm chống đỡ.
Thân hình hắn bị chấn lui về sau, trên trán lấm tấm mồ hôi, bởi vì hắn biết tiếp theo sẽ là liên hoàn kiếm chiêu của Vũ Phàm.
BÀNH! BÀNH! BÀNH!
Lạc Nhạn Triền Kiếm đâm tới trước, áp sát Tống Thư Liễu, nối liền một kiếm Quang Lưu Trảm, cuối cùng bồi thêm một chiêu Bồng Lai Kiếm kỹ.
Ba chiêu liên tiếp làm cho Tống Thư Liễu chật vật không thôi, hai tay tê rần từng hồi, trán hắn lấm tấm mồi hôi.
Tống Thư Liễu ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn Vũ Phàm, đây mới là thực lực chân chính của đối phương ư?
Hắn cũng không giấu tài nghệ với người nữa, lập tức thi triển tuyệt học mới được truyền thừa.
Phong Vân Kiếm Pháp - Phong Sát kiếm.
Hắn mới quán đỉnh chân khí, Vũ Phàm đã lập tức cảm nhận được khí tức nguy hiểm, vội ngừng truy theo, lùi lại liền bảy tám bước.
Tống Thư Liễu cười nhạt, đối phương muốn lui hắn dễ gì cho đối phương thoải mái vậy, liền dùng Bạch Hạc Du Vân truy tới.
Phong Sát kiếm khí như mưa sa, hàng ngàn luồng kiếm khí bén ngọt ồ ạt lao về phía Vũ Phàm.
Vũ Phàm trấn tĩnh, vừa lui vừa đánh trả, hắn điểm kiếm vào hư không trước mặt.
Một đóa hoa mai, rồi lại một đóa hoa mai khác, trùng trùng điệp điệp nở rộ ở trên tỷ võ đài.
Cả võ đài tràn ngập sắc mai, diễm lệ khó tả.
Trong cơn cuồng phong kiếm khí, hoa mai cứ vậy mà nở từng đợt, chặn đứng lại kiếm khí của Phong Sát kiếm chiêu.
Khung cảnh trên võ đài, đẹp như tranh vẽ.
Tống Thư Liễu khẽ mỉm cười, Khương Chính Hạo quả là kỳ phùng địch thủ, hắn liền biến chiêu, Phong Sát kiếm khí dần dần thu hẹp lại phạm vi.
Một tia kiếm khí phong hệ sắc bén nhanh chóng thành hình, hắn quét ngang một kiếm trước mặt.
Phong Vân Kiếm Pháp - Trảm Sơn Hà!
Không hổ là Phong Vân Kiếm Pháp, kiếm khí liên miên không dứt như những ngọn gió vô tận, trùng trùng điệp điệp lao về phía Vũ Phàm, tổng cộng mười tám đạo trùng kích.
Vũ Phàm hừ lạnh, ánh mắt sắc bén dị thường, hắn ổn định thân hình lập tức súc thế thi triển một chiêu Sát Long kiếm kỹ, Sát Long Thôn Thiên.
Giao lân trên cánh tay của Vũ Phàm phát sáng rực rỡ, Nhất Niệm kiếm quang mang đại thịnh, từ chuôi kiếm một con chân long kiếm khí nhanh chóng lao vọt về phía trước.
Thân ảnh nó đi đến đâu, kiếm khí của Tống Thư Liễu tán đi đến đó.
Đến đạo thứ mười tám, chân long kiếm khí mới chịu tiêu tan.
Cả khán đài ồ lên một mảng lớn, đám đệ tử trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào từng hồi, kích động nhìn hai thân ảnh ở trên võ đài.
- Oa, đỉnh thật!
- Hay quá!
- Tống sư huynh vô địch!
- Khương sư huynh vô địch!
Đệ tử hai tông hò hét cổ vũ hai người bọn họ không ngừng.
Lúc này cả hai đã lùi lại một mảng lớn, Tống Thư Liễu chậm rãi súc thế, muốn dùng tuyệt kỹ mà đả bại Vũ Phàm.
Hắn lơ lửng cách mặt đất ước chừng một gang tay, phong bạo cuồn cuộn quấn quanh.
Có người nói lớn:
- Là Cửu Trọng Phong Sát Kiếm!
Một kiếm này là chiêu thức thành danh của lão tổ đời thứ hai của Hoa Sơn Cổ Phái.
Chiêu này tổng cộng có chín đạo kiếm khí, trọng điệp quét ngang trùng kích địch nhân, không gì có thể cản, mạnh mẽ sắc bén vô cùng.
Vũ Phàm đương nhiên biết đến một chiêu này qua điển tịch, hắn đưa kiếm sang hông, mũi kiếm chĩa xuống đất, chậm rãi quán đỉnh thủy hệ chân khí vào bên trong Nhất Niệm kiếm.
Hắn cũng không rõ một chiêu này của hắn có thể cản lại được Cửu Trọng Phong Sát Kiếm của đối phương hay không, chỉ có thử thì mới biết được.
Thế kiếm và khí tức một chiêu này của Vũ Phàm khá lạ lẫm, không có ai nhận ra, Kiếm Vương khẽ nhíu mày, chẳng lẽ đệ tử của y, mang kiếm chiêu hắn tự tạo ra đối đầu với kiếm chiêu của lão tổ Hoa Sơn tông.
Cái này là tự tin hay là tự đại đây.
Dù là cái nào, lão cũng đều chờ mong vào biểu hiện của Vũ Phàm.
Lão khẽ cười.
Thủy hệ kiếm khí càng lúc càng nồng đậm, bao lấy Vũ Phàm vào bên trong, sương mù tầng tầng lớp lớp, nhìn động mà không động.
Tống Thư Liễu thu kiếm lên ngang vai, khí thế đại thịnh, ánh mắt sắc bén có thần, hắn khẽ nói:
- Khương huynh, đỡ lấy một chiêu này của ta!
Nói xong hắn liền vung kiếm, cuồng phong ngừng thổi, võ đài lặng gió.
Cửu Trọng Phong Sát kiếm thành hình, phá không mà lao đi, khí thế phô thiên cái địa, uy áp làm người ta khó thở.
Bên ngoài không ít đệ tử hồi hộp mà nhìn, không biết Vũ Phàm sẽ làm thế nào để chống đỡ một chiêu này của Tống Thư Liễu.
Mấy người Trương Hoàng Khôi siết chặt vũ khí trong tay lo lắng nhìn Vũ Phàm trên khán đài.
Đệ tử hai phái nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ bỏ qua thời khắc quan trọng của một màn này.