Vũ Phàm và Tống Thư Liễu đứng đối diện nhau, khoảng cách ước chừng mười trượng.
Bốn mắt nhìn nhau hừng hực chiến ý.
Trước giờ xuất trận, Nhất Niệm kiếm an tĩnh lạ thường, nằm yên trong vỏ kiếm, giắt bên hông Vũ Phàm.
Gió thổi thoảng qua làm đạo bào của cả hai lay động, tóc phiêu phù trong không trung.
Cả khán đài dường như nín thở, chờ đợi hiệu lệnh của trưởng lão trọng tài ở trên không trung.
Lão thuấn di ra bên ngoài, tay trái chỉ thiên rồi chém xuống ngang ngực, hô lớn:
- Tỷ võ bắt đầu!
Nối theo tiếng hô của lão là ba đạo âm thanh bùng nổ.
BÀNH! BÀNH! BÀNH!
Cả khán trường ồ lên trong vẻ thích thú, ngạc nhiên.
Ba chiêu, cự nhiên là ba chiêu liên tiếp.
Rút kiếm, chém ngang, chém dọc.
Ba thức này đều là ba thức cực kỳ cơ bản của kiếm tu, bất kỳ ai theo đuổi con đường này đều phải học qua.
Vậy mà trong tay của Vũ Phàm và Tống Thư Liễu không ngờ nó lại hào nhoáng đến vậy.
Cả hai dường như đều theo đuổi khoái kiếm.
Vũ Phàm và Tống Thư Liễu vẫn đứng yên ở chỗ cũ, duy chỉ có kiếm đã ra khỏi vỏ, trong ánh mắt hiện lên tia hưng phấn rõ rệt.
Kiếm của cả hai tỏa ra kiếm ý sắc bén vô cùng vô tận.
Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ, "kỳ phùng địch thủ".
Vũ Phàm hào sảng nói:
- Tống huynh, chúng ta đánh một trận thống khoái nào!
Tống Thư Liễu liền đáp lời:
- Hảo, nguyện bồi Khương huynh một trận.
Dứt lời, thân ảnh hai người liền biến mất, lao vào nhanh như hai tia lôi điện.
OÀNH!
Vũ Phàm xoay người, chém xéo một đường, bức lui tên họ Tống.
Đỡ một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ của Vũ Phàm, hai tay Tống Thư Liễu có chút tê, ánh mắt càng thêm nhiệt huyết mà nhìn đối phương.
Tống Thư Liễu lấy chân trái giảm đà, đồng thời làm trụ, chân phải dậm mạnh lên mặt sân, lao vọt lên không trung, đánh ra ba đạo kiếm khí về phía Vũ Phàm.
"Nhạn Kiếm - Tam Thức"
Kiếm khí như hạc hình, ầm ầm lao tới phía Vũ Phàm.
Vũ Phàm khẽ lách người hòng né tránh một đạo kiếm khí, trụ vững hạ thân, vận khí quán đỉnh vào Nhất Niệm, thi triển Quang Lưu Trảm, rồi lại Lạc Nhạn Triền Kiếm chiêu để đối chiêu với Tống Thư Liễu.
Lạc Nhạn Triền Kiếm đâm tới một đường, kiếm khí chi hình như trúc già, một đường oanh nát hạc hình kiếm khí.
- Hay, hay quá!
Cả khán đài ồ lên từng mảng, kiếm chiêu của Thư Liễu vô cùng mỹ lệ, còn kiếm chiêu của Vũ Phàm thì ngược lại, giản dị mà mộc mạc, phối với nhau trên võ đài, đẹp mắt đến lạ.
Kiếm Vương lẫn Tống gia gia chủ đều vô cùng hài lòng nhìn hai thân ảnh ở trên võ đài.
Vũ Phàm được thế bồi tới một chiêu Bồng Lai Kiếm, kiếm chiêu nhẹ như mây, nhưng lại áp bách vô cùng, khí thế như lang lao về phía của Tống Thư Liễu.
Tên họ Tống bị phản công trên không, ngược lại không hoảng, tùy ý chém ngang một đường, hòng giảm uy lực của Bồng Lai Kiếm kỹ, đồng thời mượn lực phản chấn mà lui về sau.
Nhưng mà Vũ Phàm cũng không phải là đứng yên xem hắn biểu diễn, hắn đạp vào hư không, như thần long đạp vân, lao về phía Tống Thư Liễu trên không.
Vốn Thư Liễu nghĩ đây là một thế chém tới, nào ngờ Vũ Phàm nửa đường ngắt chiêu, nhảy vọt lên cao đổi sang một thế đánh phủ đầu từ trên đánh xuống.
Là Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam trọng thiên!
Biết chiêu này không đơn giản, Tống Thư Liễu dùng tay còn lại đỡ mũi kiếm, chắn ngang trước mặt chặn lại đòn này của Vũ Phàm, thân hình của hắn, bị chấn bay xuống sân đá bên dưới, mặt sân dưới chân hắn, lõm thành một cái hố nhỏ.
Tống Thư Liễu ở dưới nền sân, đâm tới một chiêu Thương Tùng Nghênh Khách cản lại thế công của Vũ Phàm.
Thấy đối phương dùng một chiêu này đâm tới, Vũ Phàm vội thu chiêu, tùy ý chém tới trước một kiếm, mượn lực phản chấn lui về sau.
Vũ Phàm vừa lui, Tống Thư Liễu liền đánh tới.
Thái Sơn Kiếm Pháp - Tam Sơn Áp Đỉnh!
OÀNH!
Vũ Phàm nhanh tay đỡ lấy một kiếm này của đối phương, cả thân hình bay vọt ra sau, tay trái có chút tê, lân giáp trên Giao Long tý ánh lên từng đạo hào quang như sóng lượn, tản đi lực công của Thư Liễu.
Vũ Phàm xoay người, đưa kiếm ra phía sau, chém mạnh ra phía trước, mượn lực của kiếm chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Nhất trọng thiên mà giảm đi lực phản chấn của một chiêu vừa rồi, ổn định thân hình, đồng thời bức lui Tống Thư Liễu.
Hai chân Vũ Phàm nhẹ nhàng điểm trên mặt đất.
Tống gia gia chủ thấy một màn này, không thể không khen ngợi Vũ Phàm, lão tán thưởng thành tiếng.
- Hảo!
Cả hai lần nữa lui ra xa nhau.
Gió thổi từng cơn nhè nhẹ, đạo bào hai người tung bay phấp phới.
Cả khán đài vô cùng im lặng, chờ đợi một hồi bùng nổ tiếp theo.
Diêu Mộng Dao ngẩn người nhìn hai thân ảnh nam nhân trên khán đài, bọn họ đã vượt qua tưởng tượng của nàng quá nhiều.
Vũ Phàm và Tống Thư Liễu đều đã thăm dò đối phương xong xuôi, bây giờ sẽ là một hồi tấn công bùng nổ, đả bại đối phương.
Vũ Phàm ánh mắt trầm tĩnh như biển sâu, Giao Long tý cầm chặt Nhất Niệm, kiếm khí đại thịnh, hình thành từng đạo lá trúc vờn quanh.
Phía bên kia, Hạc Mai Kiếm của Tống Thư Liễu ánh lên từng đợt hào quang, kiếm khí hình lông hạc bao phủ cả thân thể của hắn.
Ánh mắt Vũ Phàm chợt động, thân hình lóe lên như thể biến mất tại chỗ, lao nhanh về phía Tống Thư Liễu.
Tốc độ bây giờ, nhanh hơn hẳn lúc vừa nãy, Tống Thư Liễu có chút bất ngờ, tốc độ này, ngoài dự tính của hắn.
"Nhanh như vậy!"
Tống Thư Liễu cũng không hoảng loạn, khí thế hắn vững như thái sơn, kiếm khí càng lúc càng dày, sẵn sàng nghênh đón Vũ Phàm.
Vũ Phàm di chuyển vô cùng uyển chuyển, đâm tới một kiếm nhìn qua thì nhẹ nhàng nhưng mà kỳ thực lại sắc bén, và nhanh vô cùng.
"Lạc Nhạn Triền Kiếm"
Tống Thư Liễu hừ lạnh, ánh mắt trầm tĩnh, canh chuẩn thời cơ, hắn thi triển chiêu thức vang danh của Hoa Sơn.
"Thương Tùng Nghênh Khách"
Kiếm chiêu của Thư Liễu bất khuất như thương tùng trước gió, đón lấy Lạc Nhạn Triền Kiếm của Vũ Phàm.
OÀNH!
Kiếm chiêu va chạm, ầm ầm bạo nổ, hình thành một vòng tròn chân khí nhỏ, rồi dần khuếch tán ra xung quanh, nện lên quang mang hộ tráo của sân tỷ võ, làm nó tỏa ra từng đợt hào quang.
Cả khán đài bùng nổ từng hồi xôn xao như sóng vỗ.
Thân hình của Tống Thư Liễu lùi ra phía sau ba bước, lực công của Vũ Phàm, phải nói là rất mạnh.
Không cho Tống Thư Liễu kịp thở, Vũ Phàm vòng sang một bên, Nhất Niệm lúc này đã thu về bên hông, một chiêu quét ngang, khí thế hung hãn vô cùng.
Quang Lưu Trảm!
Tống Thư Liễu vội xoay người, dùng Lạc Nhạn - Tam Thức mà chặn lại.
Hạc hình kiếm khí lao về phía nguyệt nhận kiếm khí ở phía trước, song chiêu va chạm, bạo nổ mãnh liệt, chấn cả hai lui lại về sau.
Tống Thư Liễu hơi thở có chút gấp, không dám lơi lỏng, cố gắng định hình vị trí Vũ Phàm để phản công.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp làm ra tư thế nào, Vũ Phàm đã đánh tới.
Kiếm khí như mưa sa, tầng tầng lớp lớp chồng chất, hoàn toàn chắn đi tầm nhìn của Tống Thư Liễu, một chiêu này của Vũ Phàm, là Huyễn Ảnh Kiếm Pháp.
Muốn phá thế này, một là ra chiêu nhanh hơn đối phương, hai là dùng kiếm khí bén nhọn, một đường xuyên qua.
Tống Thư Liễu nở một nụ cười sảng khoái, hắn đâm tới một kiếm, kiếm khí hình thành một cái khiên ở phía trước, bọc hắn xuyên qua kiếm khí dày đặc ở trước mặt.
"Lạc Nhạn - Kích Thủy"
Vũ Phàm thấy đối phương muốn lấy cứng chọi cứng, khẽ lùi lại ba bước, hắn lần này đáp trả Hoa Sơn, bằng chính chiêu thức của Hoa Sơn.
"Thương Tùng Nghênh Khách"
Mộc hệ kiếm khí đại thịnh, như thương tùng vạn năm, nghênh cơn hồng thủy, chắn trước mặt Vũ Phàm.
Hai mũi kiếm va chạm, vang lên tiếng đương trầm bổng, lan ra khắp khán đài, nối sau là một tiếng nổ ầm vang.
OÀNH!
Phong áp dữ dội, chấn hai người lùi ra xa, đạo bào bay phần phật như thể bị cuồng phong thổi qua.
Mấy vị trưởng bối của cả hai bên không nhịn được mà thốt lên từng tiếng hảo liên tiếp.
- Hảo!
- Hảo a!
Một màn này quá kích thích rồi a!