Sở dĩ lão nói chuyện này không đơn giản như vậy, là bởi vì lão nghi ngờ, có thể người đứng sau chuyện này, có thể là vị Kiếm Thánh cao cao tại thượng kia.
Nhưng kho tàng mà Tửu Tôn giả lưu lại quả thực vô cùng quý giá, không chỉ có thông tin đầy đủ và chi tiết về các loại cổ trùng thời Bàn Cổ, mà ngay cả cổ trùng thời này, cũng có không ít.
Đặc biệt là Bảo Bảo Oa cổ trùng mà Tửu Tôn Giả lưu lại, đây là Bàn Cổ cổ trùng thế hệ, cực kỳ hiếm gặp, thậm chí bốn chữ Phượng Mao Lân Giác cũng không đủ để miêu tả về nó.
Mặc dù Cổ Sư đời trước chỉ xếp nó ở bậcThiên giai Trung phẩm cổ trùng, nhưng Cổ Sư thế hệ này, sớm đã nâng nó lên một bậc, Thiên giai Tinh phẩm cổ trùng.
Thiên giai Tinh phẩm cổ trùng tiềm lực phát triển vô hạn, thần thông lợi hại vô cùng.
Đối với tu sĩ có thể họ chỉ nghĩ đến việc chứa vật phẩm hoặc sinh vật sống tạm thời ở bên trong Bảo Bảo Oa mà thôi, nhưng đối với Cổ Sư, đặc biệt là thế lực lớn, Bảo Bảo Oa là nơi nuôi dưỡng và lai tạo cổ trùng quý hiếm phù hợp nhất.
Không chỉ có thể lúc nào cũng mang theo bên người, không lo bị người khác có mưu đồ xấu mà hủy hoại hay lo sợ bị kẻ gian trộm mất, mà còn có thể che đi không ít tai mắt thăm dò, vô cùng hoàn hảo.
Đây là vật phẩm mà phương Nam Cổ Sư bao năm qua đỏ mắt tìm kiếm, vốn bọn họ còn cho rằng, Tửu Tôn Giả tạ thế tại phương Nam, nào ngờ, cuối đời, lại lưu lạc đến phương Bắc xa xôi như vậy.
...
Vũ Phàm thầm tính toán một chút, hắn ước chừng lúc đại hội tỷ võ giữa Hoa Sơn cổ phái và Thương Huyền tông kết thúc, cũng là lúc các đại thế lực Cổ Sư ở phương Nam đã tề tụ đông đủ ở quanh Trung Thổ thành.
Lúc đó hẳn là nhiều kẻ đã nóng lòng sốt ruột, cũng chính là lúc thời điểm thích hợp nhất để bày ra thiên la địa võng.
Chỉ là hắn không rõ con cá lớn mà Kiếm Thánh muốn nhắm đến có chú ý đến động tĩnh ở đây hay không mà thôi.
Phía Tửu Tôn Giả động thiên ở bên kia, sớm đã bị Vũ Phàm lệnh cho người của Nhậm gia dùng đại trận tầng tầng lớp lớp chồng chất mà che giấu, chờ đợi tín hiệu của hắn mới thu lại đại trận, cho nó hiện thế.
Vũ Phàm nhìn về bầu trời trên cao, hắn lẩm nhẩm:
- Sư phụ, đệ tử quấy rầy nơi tạo hóa của người rồi!
Hắn cảm thấy có lỗi với Tửu Tôn giả, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành tự mình giải tỏa nỗi tâm tư.
Gió thổi làm đạo bào hắn lay động, mây bay nhẹ nhàng theo gió về phương xa.
...
Ba ngày sau,
Diễn võ trường trung tâm Thương Huyền tông sức chứa hơn vạn người, vậy mà bây giờ đảo mắt nhìn quanh sớm đã chật kín người.
Không chỉ đệ tử ngoại môn hiếu kỳ đến đây xem giao lưu tỷ võ, mà đệ tử nội môn và hạch tâm cũng có mặt, số lượng vô cùng đông đảo.
Không khí ở diễn võ trường sôi nổi như đang mở hội.
Trần Bình Trọng đưa mắt nhìn về phía Vũ Phàm, trong lòng không tránh khỏi nổi lên một hồi chua xót, mới ngày nào hắn còn đủ thực lực khiêu chiến người ta một trận, vậy mà bây giờ hắn ngay cả tư cách nói lời khiêu chiến cũng không có.
Trần Bình Trọng thở dài một hơi, lòng nặng tâm tư.
Duy chỉ có đám người La Tiểu Phong, Trương Hoàng Khôi, Lục Sở Mộ là vô cùng đắc ý, Vũ Phàm càng uy phong, bọn họ càng được thơm lây.
Bây giờ ở trong Thương Huyền tông, mấy ai dám trêu chọc bọn họ.
Vũ Phàm chậm rãi đi lên chỗ ngồi của đệ tử chân truyền, hắn ngồi xuống cái ghế nhỏ, bên cạnh là một cái bàn trà, còn có một thị nữ hầu hạ ở bên cạnh.
Hắn một tay đặt lên thành ghế, một tay nhấc ly trà lên thưởng thức, ánh mắt nhìn bao quát cả diễn võ trường một lượt, không khí ngày hôm nay thật là náo nhiệt.
Năm năm trước, Tống Thư Liễu một đường đánh tan kiếm đạo của Thương Huyền tông, làm bọn họ vô cùng mất mặt, bây giờ trên dưới Thương Huyền tông đang vô cùng kỳ vọng vào Vũ Phàm, hy vọng hắn có thể thay bọn họ xóa đi nỗi nhục nhã ngày trước.
Còn về quyền pháp, Doanh Tấn Khải vẫn luôn là kẻ chiến thắng sau cùng, bảo vệ uy danh của tông môn và sư phụ hắn.
Những môn đạo khác, thì có thắng có thua tùy lúc.
Tống Thư Liễu đưa mắt nhìn về phía Vũ Phàm, cả hai nhẹ gật đầu chào nhau một cái.
Vũ Phàm cũng rất mong đợi được giao đấu với tên họ Tống kia.
Theo như tình báo của Nhậm gia thu thập được, tên Tống Thư Liễu ở phía đối diện, dường như đã nhận được truyền thừa của lão tổ đời thứ hai của Hoa Sơn cổ phái, chiến lực tăng mạnh một lượng lớn.
Tống Thư Liễu ánh mắt tràn ngập chiến ý, hắn rất nóng lòng muốn được giao đấu với Vũ Phàm, kẻ được mệnh danh là Kiếm Vương đời tiếp theo.
Nếu như ba đời Kiếm Vương phong hiệu, đều rơi vào tay Nhậm gia, thì quả thực Hoa Sơn cổ phái, không dám vỗ ngực xưng tên mình trong giới Kiếm Tu của Thiên Huyền Đại Lục nữa.
Sự xuất hiện của thiên tài như Tống Thư Liễu đã mang lại một tia hy vọng mạnh mẽ cho Hoa Sơn cổ phái, cũng bởi vì vậy mà hắn được tiếp cận các truyền thừa của Hoa Sơn một cách rất thoải mái.
Diêu Mộng Dao ngồi kế bên Tống Thư Liễu, tim nàng đập có chút nhanh, không biết liệu nàng có cơ hội được tái đấu với Vũ Phàm hay không, ngày trước ở trong bí cảnh, nàng có chút khinh suất bị hắn đả bại chớp nhoáng, cho nên có chút không phục, mong được tái đấu lần nữa.
Mà lần này, trên diễn võ trường, có rất nhiều quy tắc mà Hoa Sơn quen thuộc, chưa chắc nàng đã yếu thế hơn Vũ Phàm.
Lần này hắn không thể dùng ám chiêu a!
Tư Phương Chính đứng ở hàng ngũ đệ tử tinh anh nội môn bên dưới, khuôn mặt vô cùng cương trực, chờ đợi một hồi long tranh hổ đấu sắp tới.
Sau khi tông chủ Thương Huyền Tông và Hoa Sơn cổ phái phát biểu xong, bên dưới bắt đầu phân chia lượt chiến đấu giao lưu tỷ võ.
Trận đấu đầu tiên, là Tư Phương Chính đánh với Chung Bá Nhã.
Trận đấu này không nằm ngoài dự liệu của nhiều người, tuy Tư Phương Chính tư chất kiếm đạo khá nổi trội ở Thương Huyền tông, nhưng vẫn thua trong tay của Hoa Sơn Tam Kiếm, Chung Bá Nhã.
Vì đây là giao lưu tỷ võ trên lôi đài, nên hai bên ra tay cũng có chừng mực, Tư Phương Chính cũng không bị thương quá nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba tháng là có thể hoàn toàn khôi phục.
Trận thứ hai, Diêu Mộng Dao giao chiến với Giang Tuyết sư tỷ của Thương Huyền tông, tuy Giang Tuyết thua, nhưng trận đấu này làm bọn họ có chút bất ngờ, vì nàng có thể cầm cự với Diêu Mộng Dao gần hai mươi chiêu mới bại, đây đã là thành tích không tồi.
Những trận sau cũng không có gì đáng để nhắc tới, và bây giờ, tất cả mọi người đang dồn hết tâm tư chờ đợi trận chiến thứ chín.
Khương Chính Hạo chiến Tống Thư Liễu.
Cái này rõ ràng là một hồi dàn xếp a, không lý nào lại có thể bốc thăm ngẫu nhiên và lại trùng hợp đến như vậy.
Nhưng như vậy lại rất hợp ý mọi người ở đây.
Đệ tử ngoại môn phụ trách dọn dẹp sân tỷ võ đang cật lực sửa chửa lại mặt sân, bên ngoài đệ tử hệ trận pháp đang thiết lập lại đại trận ở xung quanh.
Khi đệ tử ngoại môn hoàn toàn lui xuống, trưởng lão mới tuyên bố:
- Khương Chính Hạo và Tống Thư Liễu chuẩn bị thượng đài!
- Rõ!
- Rõ!
Cả hai đồng thanh đáp lời vị trưởng lão đứng ở chính giữa lôi đài trên không.