Chương 256: Mồi câu

Sớm hôm sau,

Vũ Phàm lúc này ăn vận nho nhã đứng ở trước đại môn của Triệu gia, chờ Triệu Lệ Dĩnh chuẩn bị.

Thị nữ Triệu gia liên tục nói với Vũ Phàm.

- Khương công tử, tiểu thư chuẩn bị sắp xong rồi, người chịu khó chờ một chút!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:

- Không sao, ta cũng không vội, bảo nàng ấy cứ thong thả chuẩn bị, ta sẽ chờ.

Thị nữ Triệu gia vâng vâng dạ dạ đáp lời của Vũ Phàm, rồi nhanh chân đi vào bên trong.

Bên trong sương phòng của Lệ Dĩnh, không ngừng truyền ra tiếng nói của nàng đang hỏi lão nhũ mẫu.

- Nhũ mẫu, trông ta như thế nào?

- Tiểu thư, người hôm nay trông rất đẹp a!

Triệu Lệ Dĩnh hai má ửng hồng, lần nữa soi gương, nàng lấy thếp son, cẩn thận mím môi lên trên để thắm lại màu son trên môi.

Lão nhũ mẫu ánh mắt nhu hòa nhìn Triệu Lệ Dĩnh ở trước mặt, chưa bao giờ lão thấy nàng chuẩn bị kỹ như vậy.

"Ài, đúng là con gái lớn khó giữ a!"

Trang điểm xong xuôi, Triệu Lệ Dĩnh vén nhẹ chân váy, rảo nhanh bước chân đi về phía đại môn.

"Vũ Phàm ... muội đến đây!"

Nhớ lại cái hôn của hắn trong bí cảnh, Lệ Dĩnh có chút đỏ mặt.

Mặc dù trưởng bối trong nhà có nhắc nhở nàng không nên điều tra quá sâu thân phận của Vũ Phàm, nhưng trong lòng nàng có chút khúc mắc chuyện ngày trước ở trong bí cảnh, cho nên đã quyết định tìm hiểu kỹ lưỡng một phen.

Sau khi nàng xâu chuỗi lại mọi thứ, và những mối quan hệ xung quanh hắn, nàng liền có thể khẳng định, người thiếu niên ngày trước mạo phạm nàng chính là Khương Chính Hạo bây giờ.

Nàng thấy Vũ Phàm liền vui vẻ nói:

- Khương công tử, đã phiền công tử phải chờ tiểu muội rồi.

Vũ Phàm lịch sự đáp lời nàng:

- Không sao, ta cũng không vội, chúng ta đi thôi.

- Ân.

Lệ Dĩnh nhu thuận gật đầu, bước đến sánh vai cùng với Vũ Phàm tản bộ về phía thành Bắc.

Vũ Phàm tay cầm ô lụa trắng, che nắng cho cả hai người, thong thả mà đi.

...

Tửu quán nhỏ ở thành Bắc,

Vũ Phàm vén rèm che, rồi đứng nép qua một bên, chắn cho Lệ Dĩnh bước vào bên trong tửu quán.

Nàng vừa xuất hiện, như sao sáng giữa trời đêm, thu hút mọi ánh nhìn.

Không ít ánh mắt đổ dồn lên người nàng, nhiều kẻ nhìn đến si ngốc, quên cả chén rượu đang đổ trên tay.

Thiếu niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh lão giả, không nhịn được nữa, vội lấy ra Thư Trùng, họa lại dung nhan của nàng vào bên trong.

"Thật ... đẹp a!"

Thiếu nữ ngồi bên cạnh khẽ huých vai hắn, thấp giọng nhắc nhở.

- Ca ...

Vũ Phàm trong ánh mắt có chút lay động, quả nhiên tên kia si mê nhan sắc của Lệ Dĩnh không thôi.

Vũ Phàm vừa ngồi xuống cái bàn quen thuộc đã được chuẩn bị sẵn, một nhóm người khác lại tiến vào.

Đám người này nhìn sơ qua trang phục bên ngoài thì khá giống người ở đây, nhưng mà ánh mắt của mấy người trẻ tuổi bên đó lại cho thấy bọn họ không phải là khách quen ở chỗ này.

Bọn họ nhìn bài trí ở đây, có lẽ do không quen, nên ánh mắt mang theo cảnh giác đảo quanh tửu quán một lượt, khác hẳn với những vị khách quen, thường sẽ nhìn về chỗ ngồi quen thuộc của họ trước, nếu như có người ngồi rồi, mới tìm đến chỗ khác.

Vũ Phàm cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện với Lệ Dĩnh cô nương.

Vũ Phàm tùy ý nói chuyện một cách tự nhiên:

- Lệ Dĩnh, muội đã từng nghe đến Tửu Tôn Giả tiền bối chưa?

Lệ Dĩnh thoáng nghĩ một chút, rồi nhẹ gật đầu:

- Ân muội có nghe qua, Tửu Tôn Giả tiền bối mà huynh nhắc đến hình như là một vị Cổ Sư, phải không?

Vũ Phàm nhẹ gật đầu, hắn lại nói tiếp:

- Đúng vậy, theo như ghi chép trong điển cố, Tửu Tôn Giả tiền bối là người tiêu diêu tự tại, ngao du tứ phương, lại giao thiệp rộng rãi cho nên kiến thức tích lũy cả đời rất phong phú, ... ta còn nghe nói, ngài ấy có lưu lại một cái động thiên để truyền thừa cho thế hệ sau.

Triệu Lệ Dĩnh hỏi hắn:

- Khương huynh muốn đi tìm Tửu Tôn Giả động thiên ư?

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn tùy ý đáp lời nàng:

- Đúng là ta có ý này, tuy ta không phải là Cổ Sư nhưng lại rất hứng thú với kho tàng kiến thức của Tửu Tôn Giả lưu lại, nếu như có cơ hội ta cũng muốn xem qua một lần.

Lệ Dĩnh nhẹ gật đầu, có thêm kiến thức là một chuyện tốt, nàng thuận theo tự nhiên, hỏi Vũ Phàm.

- Vậy huynh đã có manh mối nào chưa?

Vũ Phàm cười cười, hắn nói:

- Nhậm gia ta vừa vặn có một tấm tàn đồ, nhưng chưa có xác thực, ta dự định chờ xong đại hội tỷ võ với Hoa Sơn cổ phái liền sẽ đi thăm dò thực hư.

Đám người phương Nam có mặt ở chỗ này, lập tức nhíu mày, không ít kẻ ôn dưỡng không đủ, khuôn mặt cũng có chút biến sắc.

Trưởng bối của họ thì lại bận tâm suy nghĩ, phải chăng chuyện này là một cái bẫy, hay là hắn chỉ vô tình nói đến ở đây mà thôi.

Nếu như là một cái bẫy chẳng phải làm như vậy là quá lộ liễu hay sao.

Vũ Phàm cười lạnh, tửu quán của lão bản là nơi duy nhất ở Trung Thổ thành bán Thanh Sơn tửu được ủ từ linh dịch của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng, đám người phương Nam kia, nếu muốn truy tìm manh mối, hiển nhiên phần lớn sẽ chọn bắt đầu điều tra từ đây, cho nên hắn mới cố ý ở ngồi ở chỗ này thả xuống một cái mồi câu.

Lệ Dĩnh chậm rãi nói:

- Khương huynh, lần tới đi ra ngoài thăm dò, muội có thể theo huynh được không?

Vũ Phàm cầu còn không được, hắn liền đáp ứng nàng:

- Được chứ!

Tên thiếu niên ngồi ở bàn bên lập tức nóng nảy, truyền âm cho lão giả ở bên cạnh.

"Lão bá, hay là chúng ta bám theo hắn điều tra một phen!"

Hắn muốn mượn cái cớ này mà bám theo Lệ Dĩnh, còn chuyện Tửu Tôn giả động thiên, sớm đã bị nhan sắc của nàng làm lu mờ đi trong tâm trí hắn.

Lão giả suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói.

"Đợi ta gặp xong lão bản tiểu điếm chỗ này, rồi sẽ quyết định!"

Ánh mắt hắn có chút gấp gáp, truyền âm đáp lời lão.

"Lão bá, Nhậm gia là thế lực lớn, hẳn là tàn đồ trong tay bọn họ rất đáng để tin cậy, nếu không thì hắn đã gạt bỏ nó sang một bên rồi, lão bá, người thấy ta nói có đúng không?"

Hắn cố gắng thuyết phụ lão giả ngồi bên cạnh.

Vũ Phàm ở bên này, vừa thưởng rượu, vừa đối ẩm với giai nhân, nhàn nhã chờ con cá nhỏ chui đầu vào rọ.

Chỉ cần một con chui vào, những con khác tất cũng nhịn không được mà vào theo.

Đây là hiệu ứng tâm lý a!

Nam tử trung niên ngồi bên bàn của đám người vào sau, khẽ truyền âm phân phó.

"Chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm theo tên họ Khương ở bên kia, nhóm còn lại tiếp tục điều tra thêm manh mối!"

"Rõ thưa trưởng lão!"

Triệu Lệ Dĩnh vui vẻ đàm luận với Vũ Phàm, mãi đến trưa hai người mới rời đi, để lại đám người phương Nam thấp thỏm tính toán từng chút một.

Lão giả ngày trước ở quán cháo, cũng đi từ trên lầu xuống, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.

Thiếu niên đi bên cạnh lão quả quyết nói:

- Lão bá, ngay cả Nhậm Thường Sơn cũng muốn đến đó thăm dò, hẳn là mười phần hết bảy phần chỗ đó thực sự là Tửu Tôn giả động thiên a! Hơn nữa, Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng, cũng không phải chỉ có duy nhất một con, lỡ chúng ta tìm kiếm kẻ này, mà bỏ qua cơ hội thì thật phí phạm, hắn cũng không thể chạy mất a!

Lão bá hừ lạnh nói:

- Thiếu chủ, chuyện này không đơn giản như vậy đâu.