Chương 255: Dạ Kiếm lâu

Ba người ở quán cháo lúc nãy, tiến vào bên trong tửu điểm ở thành Bắc, lão giả giọng không lớn, nhưng ai cũng có thể nghe rõ.

Lão tùy tiện gọi một vò rượu Thanh Sơn.

Tiểu nhị của quán lập tức ba chân bốn cẳng ôm hai vò lớn ra cho lão thưởng thức.

Lão hớp một ngụm lớn, cảm nhận được mùi hương của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng linh dịch thấp thoáng ở bên trong, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, lão nói:

- Ta có thể gặp lão bản một chút không? Ta có mối làm ăn lớn.

Tên tiểu nhị đang chạy bàn ở bên cạnh, vội xoay người lại nói với lão.

- Khách quan, nếu như ngài muốn gặp ông chủ, thì phải thông báo trước một ngày.

- Ồ, ta hiểu rồi, nhờ ngươi thông tri cho lão bản giúp ta một tiếng.

Lão vừa nói, vừa đưa một thỏi bạc cho tên chạy bàn, rồi thu hai vò rượu vào trong không gian giới chỉ, trực tiếp mang theo hai người trẻ tuổi rời đi.

Lão biết mình có ngồi đây, cũng sẽ không có ích gì, liền rời đi, tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, ngày mai quay lại sẽ tiện hơn.

Một ngày thời gian đối với lão mà nói, cũng chỉ là thoảng qua.

Thiếu niên đi bên cạnh lão, đảo mắt nhìn tửu điếm kỹ một lượt, rồi dùng Thư Trùng tiêu hao để ghi nhớ lại đặc điểm của tửu quán.

Tuy y có chút háo sắc, nhưng làm việc vẫn tương đối cẩn thận.

...

Vũ Phàm vừa về đến hậu viện bên trong Khương phủ, hạ nhân đã mang truyền tin của lão bản tới.

- Khương công tử, là lão bản tửu điếm thành Bắc chuyển lời.

- Ta biết rồi!

Vũ Phàm đưa tay đón lấy ngọc giản từ tay của tên hạ nhân, hắn đọc qua thông tin trong ngọc giản xong xuôi liền bóp nát.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, đám người đó lần theo dấu vết của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng để truy tìm Tửu Tôn Giả động thiên.

Nếu bọn họ đã muốn tìm, vậy thì hắn giúp bọn họ một chút vậy.

Vũ Phàm dùng tinh thần lực, truyền vào bên trong ngọc giản một vài dòng chữ, rồi đưa cho thủ hạ bên dưới, hắn nói:

- Mang ngọc giản này đến chỗ lão bản tửu điếm ở thành Bắc giúp ta!

- Vâng thưa công tử.

Tên thủ hạ cung kính đón lấy ngọc giản từ tay của Vũ Phàm, rồi lập tức phi thân đi về thành Bắc.

Vũ Phàm nghĩ nghĩ một chút, thì nói với hạ nhân trong phủ:

- Ngươi mang bái thiếp đến Triệu gia, mời Triệu Lệ Dĩnh tiểu thư, ngày mai cùng ta đi tửu quán ở thành Bắc.

Hạ nhân trong phủ có chút khó hiểu, hai người bọn họ vừa mới gặp nhau sáng nay, ngày mai đã muốn gặp mặt tiếp, chẳng lẽ Khương công tử, chủ nhân của bọn họ thật sự để ý Triệu tiểu thư.

Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không có nói thành lời, chỉ vâng dạ đáp lời Vũ Phàm, rồi nhanh chân đưa bái thiếp đến Triệu gia, tránh cho chậm trễ mà bị trách phạt.

Vũ Phàm sắp xếp lại thư phòng một chút cho gọn gàng, rồi mang theo Diệm Cơ trở về Nhậm gia sơn trạch.

Đệ tử Thương Huyền tông ở dọc đường, hễ thấy Vũ Phàm đều chủ động chào hỏi làm thân.

Vũ Phàm đáp xuống đại môn đình viện của sư phụ hắn, cung kính cúi đầu thi lễ.

- Đệ tử Khương Chính Hạo, thỉnh an sư phụ!

Diệm Cơ cũng học theo, cúi cái đầu nhỏ thật sâu, giọng non nớt nói lớn:

- Diệm Cơ, bái kiến lão tiền bối!

Nhậm Thiên Hành ở trong nhà, nói vọng ra ngoài:

- Vào đi!

Vũ Phàm dẫn theo Diệm Cơ đi vào bên trong sân, sư phụ hắn cũng vừa đi từ trong nhà ra, cả ba không hẹn mà cùng tiến đến bàn trà ở dưới gốc đại thụ.

Vũ Phàm vừa pha trà, vừa thưa chuyện với sư phụ:

- Sư phụ, hôm nay có một đám người phương Nam đã đến Trung Thổ thành, dự là ngày mai bọn họ sẽ gặp lão bản ở tửu điếm thành Bắc để dò hỏi lai lịch của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng.

Nhậm Thiên Hành khẽ gật đầu, tay cầm ly trà đưa lên miệng, lão thong thả nói:

- Ba người này chưa phải là người mà lão thủy tổ muốn nhắm vào, cá lớn vẫn chưa cắn câu, con đổi lấy một cái mồi câu khác, dẫn dụ con cá lớn lộ diện.

Vũ Phàm uống cạn chung trà trên tay, hắn nói:

- Sư phụ, đệ tử dự định sẽ lấy chính mình làm mồi nhử.

Kiếm Vương khẽ gật đầu, lão nói:

- Vậy cũng được, chuyện này, ta giao lại cho con toàn quyền quyết định.

Lão rất tin tưởng vào mưu thuật của Vũ Phàm, cho nên cũng không nhiều lời, để cho hắn một cơ hội thể hiện năng lực bản thân.

Vũ Phàm đứng dậy, chắp tay nói:

- Sư phụ an tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm người thất vọng.

Kiếm Vương đại nhân lấy ra một cái lệnh bài bạch ngân, lão nói với Vũ Phàm:

- Lần này đối phương có thể xuất động cao thủ đi cùng, cho nên ngươi dùng cái lệnh bài này, điều động cao thủ Dạ Kiếm đội cùng hành động. Cái lệnh bài bạch ngân này, có thể điều động cao thủ từ Hợp Thể sơ kỳ

trở xuống, thấy lệnh bài như thấy ta, người nào trái lệnh ngươi, tiền trảm hậu tấu.

Vũ Phàm ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn sư phụ của hắn, hai tay đón lấy lệnh bài, đáp lời lão:

- Tạ ân sư phụ tin tưởng đồ nhi!

Lão khẽ gật đầu, rồi nói tiếp:

- À mà lần này sẽ có Nhậm Thường Sơn tham gia, con chú ý một chút.

Lão dặn dò Vũ Phàm chuyện này không phải là muốn hắn tranh công với Nhậm Thường Sơn, mà là để Vũ Phàm có đầy đủ thông tin để bày trí bố cục, tránh cho bị người khác phá vỡ cục diện.

Vũ Phàm hiểu được ý lão, cẩn thận nói:

- Đồ nhi sẽ suy xét kỹ lưỡng chuyện này, xin sư phụ an tâm!

Nghe xong lời này của sư phụ, Vũ Phàm tự nhiên đổi ý, hắn sẽ dùng Nhậm Thường Sơn như một phần của kế hoạch sắp tới.

Lão hài lòng gật đầu, Vũ Phàm không nhắc đến chuyện tranh công, hẳn là đã hiểu ý lão, lão nói:

- Bây giờ ta sẽ mang ngươi sang Dạ Kiếm đội tổng bộ, để ngươi tham quan một chút cho biết.

- Vâng thưa sư phụ.

Nhân cơ hội này, lão cũng muốn trao quyền lại cho Vũ Phàm, lo chuyện bên ngoài cho lão, để lão lui dần về sau.

...

Dạ Kiếm đội tổng bộ.

Dạ Kiếm đội tổng bộ, nằm ẩn sâu trong lòng một ngọn núi ở Nhậm gia sơn trạch, bên ngoài tầng tầng lớp lớp canh phòng nghiêm ngặt.

Vũ Phàm theo chân sư phụ, đi vào bên trong lòng núi, ở trong này, như thể là một phương thiên địa hoàn chỉnh, tương đối rộng lớn, theo phỏng đoán của Vũ Phàm có thể đây là thủ bút của Kiếm Thánh đại nhân làm ra.

Kiếm Vương đưa hắn lên một ngọn núi cao, ở chỗ này, mõm đá trơn nhẵn, hẳn là có người thường xuyên lui tới chỗ này.

Vũ Phàm đứng bên cạnh sư phụ, phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới, quả thực đứng ở đây, có thể nhìn bao quát hết thảy Dạ Kiếm đội tổng bộ.

Dạ Kiếm đội tổng bộ được chia thành nhiều khu kiến trúc chức năng, gồm có Quản Sự tháp, Binh Khí các, Tàng Thư các, Trinh Thám lâu, Quân doanh, Luyện Võ trường, Thao trường, Tổng Bộ chính điện, Dạ Kiếm lâu, Y quán, ...

Nơi mà sư phụ sẽ đưa hắn đến chính là Dạ Kiếm lâu, những chỗ khác, hắn chưa đủ tư cách để được tiến vào.

Dạ Kiếm lâu là một tòa tháp cao mười tám tầng, bên ngoài sơn màu huyết sắc, có phần cổ lão, tỏa ra khí tức băng lãnh khó tả.

Kiếm Vương đi trước, Vũ Phàm theo sau, thong thả tiến vào bên trong Dạ Kiếm lâu.

Không ít người đưa mắt nhìn thân ảnh của Vũ Phàm, ghi nhớ thật kỹ thân ảnh của hắn, bởi vì hầu hết những người được trưởng bối dẫn vào đây, sau này đều là chủ nhân của bọn họ, chưa từng có ngoại lệ nào khác.

Vũ Phàm mặc trang phục tối màu, trông nho nhã điềm đạm, bên hông giắt lệnh bài thân phận đệ tử chân truyền của Kiếm Vương, và lệnh bài Bạch Ngân của Dạ Kiếm đội, thêm một cái lệnh bài thân phận của Nhậm gia.

Ba thứ này hội tụ trên một người thiếu niên trẻ tuổi, cũng đã đủ cho những người có mặt ở trong này hiểu rõ địa vị của hắn hiện tại và sau này.

Bọn họ thấy Kiếm Vương liền nhao nhao thi lễ, lão chỉ tùy ý gật đầu, đi thẳng lên đài cao ở trung tâm, dõng dạc nói:

- Đây là Khương Chính Hạo, đệ tử chân truyền của ta, từ bây giờ sẽ toàn quyền quản lý Bạch Ngân đội trở xuống.

Mọi người sớm đã đoán ra chuyện này khi nhìn thấy lệnh bài trên hông của Vũ Phàm, nên cũng không mấy bất ngờ, toàn bộ người có mặt ở đây, lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.

- Rõ, thưa chủ nhân!

- Ra mắt Khương công tử!

...