Chương 254: Kẻ quân tử

Tống Thư Liễu đến Trung Thổ thành đã được ba ngày, hôm nay nghe thủ hạ nói Vũ Phàm xuống phố hiện đang ở quỳnh lâu cách chỗ hắn không xa, liền cố ý đến đó gặp mặt Vũ Phàm.

Hắn bước lên trên lầu, giả vờ như vô tình đến đây, bất ngờ nói:

- Khương huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Vũ Phàm đứng dậy đáp lễ hắn:

- Tống huynh, hân hạnh!

Tống Thư Liễu nhìn qua Lệ Dĩnh, trong lòng cũng thầm khen nàng một câu, cô nương họ Triệu này, quả nhiên là quốc sắc thiên hương a.

Hắn mặt dày đi đến gần bàn của Vũ Phàm, chờ đối phương mời mình ngồi xuống đàm luận, thưởng trà.

Vũ Phàm thấy vậy, cũng không có bài xích gì, ngược lại, muốn nhân cơ hội này kết thêm bằng hữu, đưa tay ra hiệu, mời hắn ngồi cùng.

- Tống huynh, mời ngồi cùng bọn ta thưởng trà, đàm luận!

Tống Thư Liễu nghe vậy liền lập tức vui vẻ nhận lời, hắn nói:

- Vậy ta đành phải lấy đi không gian riêng tử của hai người rồi, haha ...

Triệu Lệ Dĩnh hai má ửng hồng, nhẹ nhàng đáp lời:

- Tống công tử đừng khách sáo, mời ngồi!

Nói rồi nàng chủ động ngồi xích qua chỗ của Vũ Phàm, để nhường cho Tống Thư Liễu một khoảng trống ngồi xuống.

Ba người đàm luận hồi lâu, nói một hồi, sang đến thủ đoạn chiến đấu của tu sĩ, lúc này Tống Thư Liễu đột nhiên hỏi:

- Khương huynh, huynh nghĩ sao về thủ đoạn độc công, ám khí?

Vũ Phàm khẽ cười hắn nói:

- Ta cảm thấy chúng rất bình thường, không có gì phải bài xích cả!

Tống Thư Liễu khẽ gật đầu, nhớ lại lời kể của đệ tử trong thập cường ngoại môn kể lại chiến đấu lần trước ở trong Quỷ Bí Chi Trủng với Vũ Phàm, xác thực là y có dùng cả ám khí trong chiến đấu, hiển nhiên sẽ không bài xích chuyện này.

Chỉ là hắn không ngờ đối phương có thể khảng khái thừa nhận như vậy, rất nhiều đệ tử của thế lực lớn, tuy âm thầm dùng ám khí và độc công trong chiến đấu, nhưng mà ngoài miệng vẫn treo mấy lời ngụy biện, cho rằng mấy cái thủ đoạn này là hạ lưu, cho rằng kẻ sử dụng không phải là người quân tử.

Triệu Lệ Dĩnh thì lại khác, nàng nói:

- Nhưng mà tiểu muội thấy làm như vậy có chút không đáng mặt kẻ quân tử.

Vũ Phàm và Tống Thư Liễu đều cười cười, Tống Thư Liễu liền nói:

- Quá câu nệ tiểu tiết, ngược lại không phải là kẻ quân tử mà lại là kẻ ngụy quân tử!

Vũ Phàm khẽ gật đầu, đồng ý với lời của Tống Thư Liễu, Triệu Lệ Dĩnh hỏi lại:

- Lời này của Tống huynh, ta có chút khó hiểu.

Tống Thư Liễu khẽ nhấp ngụm trà rồi nói:

- Tu sĩ sợ đối mặt với hai loại thủ đoạn công kích này, bởi vì nó khó phòng bị, lực sát thương cũng cao, nhưng lại rất khó để nhập môn hoặc tinh thông, dần dà sinh ra tâm lý chán ghét bài xích, tìm lý do để che đậy nỗi sợ, gán cho cái mác là hạ lưu.

Hắn ngừng lại một chút để nói tiếp:

- Tỷ như dùng đại trận để vây giết cường địch, lại không cho là hạ lưu vô sỉ, ngược lại được xem là thủ đoạn cao minh, cái này với độc công làm suy yếu kẻ mạnh để chiếm tiên cơ, ta thấy cũng không khác bao nhiêu, âu chung quy cũng là cái nhìn và phán định của tu sĩ mà hình thành tư tưởng.

Tống Thư Liễu hắn hiểu rõ, cái gọi là Kiếm Trận của Hoa Sơn cổ phái bọn hắn, chẳng qua là một cái tên mỹ miều của vây công, lấy nhiều hiếp ít mà thôi, chẳng qua nằm trong tay danh môn chánh phái, liền được gọi là trận hình.

Còn nếu như trong tay kẻ có địa vị thấp hèn hơn, lại bị xem thường cho là hạ lưu vô sỉ, lấy nhiều đánh ít, không dám đơn đả độc đấu.

Tống Thư Liễu hắn hiểu rõ điều này, cho nên, đối với kiến giải của hắn về chiến đấu, rất khác với nhiều đệ tử khác của Hoa Sơn, không biết có phải vì lý do này mà hắn trở nên nổi trội hay không.

Triệu Lệ Dĩnh nghe xong mấy lời này của tên họ Tống, lại thêm tự mình suy ngẫm cũng ngộ ra vài thứ, nàng không lên tiếng phản bác, cũng không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm cách nhìn của nàng đối với chuyện này cũng vì vậy mà thay đổi.

Ngày trước nếu như Tống Thư Liễu hắn không có chút ám chiêu bảo mạng, hẳn là cũng đã chết dưới tay của Chung Bá Nhã, chỉ là hắn không tiện nói ở đây.

Vũ Phàm thoáng nhìn Tống Thư Liễu, hắn đối với chuyện thế sự, kiến giải rất khác so với những tên Hoa Sơn cổ phái đệ tử khác, phóng khoáng nhưng lại cặn kẽ, hợp tình hợp lý.

Tống Thư Liễu cố ý hỏi Vũ Phàm:

- Đối với độc sư, Khương huynh sẽ đối phó như thế nào?

Vũ Phàm liền nói:

- Nguyên tắc thứ nhất, không đứng dưới hướng gió, nguyên tắc thứ hai, hạn chế bị đả thương, chỉ cần hai điểm này là đã có thể phòng bị được sáu thành

Tống Thư Liễu và Triệu Lệ Dĩnh đều gật đầu đồng tình, lại thoáng nhìn qua Vũ Phàm, bây giờ mới để ý, Vũ Phàm hắn đang ngồi ở đầu ngọn gió.

Tống Thư Liễu thấy vậy liền đoán, có lẽ Vũ Phàm cũng có chút tinh thông độc thuật, mà như vậy khả năng Vũ Phàm và Thanh Liên là người đã cứu hắn càng lớn.

- Vậy ngộ nhỡ trúng độc của đối phương, thì phải làm sao?

Vũ Phàm cười cười, hắn nói:

- Trước tiên, hạn chế độc chất xâm nhập sâu vào bên trong cơ thể bằng mọi giá, sau đó, nếu xác định không thể tốc chiến tốc thắng trước khi độc hoàn toàn phát tác, vậy thì bỏ chạy.

Triệu Lệ Dĩnh khẽ bật cười, bởi vì lời này của Vũ Phàm lại không hợp với đạo của kẻ quân tử.

Nhưng Tống Thư Liễu đã từng trải qua chuyện này, hắn đương nhiên thấu hiểu, bảo mạng mới là điểm mấu chốt, nên hắn không những không cười, mà ngược lại còn gật đầu đồng tình với Vũ Phàm.

Triệu Lệ Dĩnh thấy Tống Thư Liễu như vậy, nhiều khi còn hoài nghi, hắn có phải là thủ tịch đệ tử của Hoa Sơn cổ phái hay không nữa.

Bởi vì Hoa Sơn rất chú trọng quy tắc của đạo quân tử, trong chiến đấu rất nhiều luật lệ hà khắc, chính vì vậy mà được coi là biểu tượng của danh môn chánh phái bao đời nay, nhưng dường như Tống Thư Liễu không mấy quan tâm đến những thứ luật lệ đó.

Tống Thư Liễu cười như tự giễu, tùy ý nói:

- Hoa Sơn cổ phái cũng không phải là đạo quân tử chân chính, những chiêu thức khó phòng bị, liền đem đi phong cấm, ta thấy điều này không có ích gì trong chiến đấu, ngược lại chỉ có thể tô điểm sự hoa mỹ phù phiếm mà thôi. Hơn nữa, chân chính ở bên trong thật sự là đạo quân tử sao, phòng không được liền cấm, đây không phải là điều một kẻ quân tử nên làm.

Triệu Lệ Dĩnh có chút biến sắc, nếu lời này truyền ra ngoài, Tống Thư Liễu tuyệt đối sẽ bị trừng phạt không nhẹ, vậy mà không ngờ hắn lại dám nói ra ở đây.

Vũ Phàm thăm dò đối phương:

- Vậy theo huynh kẻ như nào mới được gọi là quân tử!

Tống Thư Liễu cười nói:

- Hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm hắn là được!

Vũ Phàm cùng với Tống Thư Liễu đột nhiên cười lớn một trận.

Đúng vậy, đối với bọn họ chỉ cần vậy là đủ, miệng lưỡi thế gian, sống sao cho thỏa.

Nói chuyện hợp đạo, tự nhiên sẽ thân.

Tống Thư Liễu dù không trực tiếp hỏi Vũ Phàm chuyện ngày trước, nhưng qua cuộc trò chuyện ngày hôm nay, hắn cũng đã có câu trả lời.

Trời dần về trưa, bọn họ cũng từ biệt nhau, Vũ Phàm nói:

- Tống huynh, hẹn gặp lại ở Thương Huyền tông!

- Khương huynh, hẹn ngày sau gặp lại!