Trời cũng đã lờ mờ sáng, Vũ Phàm liền thu công, hắn đứng dậy chỉnh trang y phục, đi ra khỏi mật thất.
Sân nhỏ ở hậu viên, một bóng dáng bé nhỏ đang không ngừng diễn luyện bài quyền luyện thể.
Dù đã thấm mệt, cái mũi thở phì phò, nhưng Diệm Cơ vẫn cố gắng hoàn thành bài quyền.
Múa xong một thức cuối, nó ngã vật ra đất, thở hổn hển, nhìn bầu trời trong xanh sớm mai bên trên, biểu cảm vô cùng vui vẻ.
Một thân ảnh dần xuất hiện trong tầm mắt của nó, nó vội vui vẻ nói lớn:
- A ... ca ca!
Nó vội bật dậy, ôm lấy cái cổ đang cúi sát người nó mà thơm lên má của Vũ Phàm.
Vũ Phàm trêu nó:
- Muội đó, cả người toàn mồ hôi, mau đi tắm rửa, ta dẫn muội ra ngoài dạo phố!
Nó nghe thấy hai chữ dạo phố, con mắt liền sáng rực lên, vui vẻ gật đầu, dạ một tiếng rõ to.
- Dạ!
Rồi nó buông tay, chạy nhanh vào bên trong, gọi lớn:
- A di, a di, con muốn tắm rửa!
Diệm Cơ và Bạch Khởi, tuy là Vũ Phàm nhặt về, cũng không có nói rõ thân phận của hai đứa, nhưng hạ nhân trong nhà, đều mặc định xem nó là thân thích của Vũ Phàm, dùng lễ chủ tớ đối đãi.
Một lão bà hòa ái nói:
- Diệm Cơ, con chạy chậm thôi!
Bà lão đưa hai tay ra đón lấy Diệm Cơ rồi bế nó vào lòng, đi đến phòng tắm ở sau hậu viên.
Một lát sau, Diệm Cơ trong trang phục xinh xắn đi ra đại sảnh, vừa thấy Vũ Phàm nó đã nói lớn:
- Ca ca, muội chuẩn bị xong rồi!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nhìn qua Dạ kiếm đội ở một bên, ra hiệu xuất phát, rồi bản thân đón lấy Diệm Cơ, đặt lên vai, đi ra ngoài Khương phủ.
Dạ Kiếm đội lần này đi theo hộ tống, tổng cộng có sáu người, toàn bộ là Kết Đan kỳ đỉnh phong cao thủ.
Trên mu bàn tay đều xăm một chữ Nhậm, trang phục tối màu đặc trưng của Nhậm gia.
Bọn họ chia thành hai hàng đi theo sau lưng Vũ Phàm.
Ngoài phố, hễ thấy bọn họ, lập tức tránh ra hai bên, nhường đường cho Vũ Phàm.
Nữ tử ngồi quán trà vừa nãy, thấy vậy, liền nói:
- Lão bá, hắn là ai? Tại sao mọi người lại kiêng dè như vậy?
Lão gia chậm rãi nói:
- Kiếm Vương chân truyền đệ tử, Khương Chính Hạo, thực lực không tồi, nhân phẩm cũng không tệ, uy và danh đều có đủ, đương nhiên sẽ được kính nể.
Nữ tử gật nhẹ cái đầu, nàng đưa mắt cẩn thận quan sát Vũ Phàm, nhìn Diệm Cơ trên vai hắn, cũng đủ để thấy, y là một người sống có tình cảm.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi vào cái gỗ cách chỗ đám người đến từ phương Nam không xa.
- Tiểu nhị, cho hai phần cháo gà xé và một bình trà.
- Vâng thưa Khương công tử!
Hắn xuất thân nghèo khó, cho nên lối sống cũng bình dị, không phô trương hay cầu kỳ xa hoa, miễn thấy tâm của hắn thoải mái là được.
Diệm Cơ cầm sẵn bát đũa, trực chờ được ăn, ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn vào bên trong quán.
Lão già uống trà ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ mà khẽ cười, lão cũng không hiểu sao, nhìn Vũ Phàm và Diệm Cơ lại thấy vô cùng bình yên.
Tiểu nhị vừa bưng hai tô cháo nóng ra, thì Triệu Lệ Dĩnh đột nhiên xuất hiện, nàng không biết là vô tình hay là cố ý mà đến chỗ này.
Thấy Vũ Phàm, nàng nhỏ giọng nói:
- Triệu Lệ Dĩnh bái kiến Khương công tử!
Vũ Phàm nhìn nàng khẽ gật đầu:
- Gặp qua Triệu cô nương, mời ngồi!
Hắn đưa tay ra hiệu cho Lệ Dĩnh ngồi xuống, dung mạo của nàng phối với trang phục màu lam nhạt trong ánh nắng ban mai càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Nam tử ngồi ở bàn bên, cũng phải ngẩn người trong giây lát, ánh mắt có chút ham muốn.
"Thật đẹp a!"
Vũ Phàm gọi vọng vào trong:
- Cho ta thêm một phần nữa!
- Vâng, công tử!
Triệu Lệ Dĩnh vén tóc mai lên cho Diệm Cơ, rồi nhìn Vũ Phàm nói:
- Khương công tử lâu ngày không gặp, làm tiểu muội có chút nhìn không ra!
Lời này của nàng là thật, hắn bây giờ, khí khái đã khác hẳn ngày trước, không còn là kẻ ở dưới cùng của đáy xã hội, mà đã là kẻ bề trên nhìn xuống bên dưới.
Đương nhiên thần thái sẽ khác biệt, chưa kể y phục của Nhậm gia, trông cũng rất khí phách.
Mắt Vũ Phàm không chút dị động, khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ta vẫn là ta mà thôi, chẳng qua là tự mọi người cảm thấy khác biệt!
Lời này Triệu Lệ Dĩnh không hiểu hết, nhưng lão giả ở bên cạnh lại hiểu hết.
"Câu này, thật hay!"
Vốn nghe kỳ tích của Vũ Phàm, lão còn ngỡ là tình báo thêu dệt, nay tận mắt nhìn thấy, lại nghe được câu này, càng đánh giá cao Vũ Phàm.
Vũ Phàm tuy không nhìn sang chỗ của đám người phương Nam, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hắn chỉ lo bị lão giả kia phát giác mà thôi.
Vũ Phàm ngồi ở đầu ngọn gió, gió thổi làm hắn bay phiêu phù nhè nhẹ.
Độc phấn của Thiên Độc Vương Cổ Tằm cũng lan trong không trung, bám lên đám người cổ sư vô thanh vô thức.
Vũ Phàm vui vẻ ăn cháo gà trước mặt, lâu lâu nói chút chuyện phiếm với Lệ Dĩnh.
Diệm Cơ ăn sạch tô cháo trên bàn, lấy tay ôm bụng, thỏa mãn nói:
- Ca ca, cháo ở đây thiệt ngon a! Hi hi ...
Vũ Phàm nghe vậy, mỉm cười hiền hòa, vươn cái tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, đứa nhỏ này, có vài phần giống biểu muội quá cố của hắn.
Vũ Phàm chờ Lệ Dĩnh ăn xong mới ngỏ lời mời nàng đến quỳnh lâu ở phụ cận.
- Lệ Dĩnh cô nương, hôm nay ta cũng rảnh rỗi, nếu cô nương không phiền, chúng ta đi đến quỳnh lâu ở bên cạnh thưởng trà.
- Vâng, công tử!
Triệu Lệ Dĩnh thoáng đỏ tai, nhẹ nhàng đáp lời Vũ Phàm.
Hắn đứng dậy, để lại một thỏi vàng ở trên bàn, chắp hai tay ra sau lưng bước đi, Diệm Cơ với đôi chân ngắn tũn chạy lạch bạch ở kế bên.
Lệ Dĩnh ở phía sau, rảo bước đi theo hắn về phía quỳnh lâu.
Ở trên phố không ít người nghị luận, cho rằng bọn họ thật đẹp đôi.
Lệ Dĩnh đương nhiên nghe được những lời này, trong lòng có chút khó tả, nàng không hiểu tại sao, lại muốn đi sát lại hắn một chút.
Sáng nay hắn nhận được tình báo của Nhậm gia, xác định Cổ Sư phương Nam đã đến Trung Thổ thành tìm dấu vết của Tửu Tôn Giả động thiên, liền cố ý đến đây, đánh dấu độc phấn lên người bọn họ hòng truy tung.
Nay hắn đã đạt được mục đích liền mang theo Diệm Cơ rời đi, chuyện phía sau đã có thủ hạ lo liệu.
Nếu hắn đoán không sai, đám người này sẽ đến chỗ của lão bản tửu điếm ở thành bắc.
Ánh mắt hắn có chút xa xăm, ngón tay cái có chút động, hắn là đang tính toán một chút.
...
Vũ Phàm đã đi xa, lão giả cũng lên tiếng:
- Chúng ta đến thành Bắc một chút!
- Vâng thưa lão bá!
Lão già này thoạt nhìn như lão nô của đôi nam nữ trước mặt, nhưng thực tế lại khác, bọn họ dường như rất cung kính lão.
Thiên Độc Tằm Vương Mẫu muốn thanh tẩy độc phấn trên người của lão giả, nhưng bị lão cản lại.
Khóe miệng lão có chút nhếch lên.
"Tiểu tử, ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì?"
Dẫu sao lão vẫn là Cổ Sư lục chuyển, chút độc phấn của Thiên Độc Vương Cổ Tằm này của Vũ Phàm, vẫn có thể phát giác ra.
Nếu Vũ Phàm tu luyện đến tam chuyển thì may ra có thể qua mắt được lão.
Vũ Phàm ngồi ở bên trên quỳnh lâu, ánh mắt nhìn xa xăm, đến bây giờ độc phấn vẫn không tán, chỉ có thể có hai trường hợp, một là đối phương không phát giác ra, hai là đối phương cố tình lưu lại để dẫn hắn vào bẫy.
Hắn cũng khẽ cười, dù là cái nào, hắn đều có đối sách.
Nụ cười của nam tử khi tính kế kẻ khác, quả thực là hấp dẫn, Lệ Dĩnh có chút ngây người nhìn Vũ Phàm ở phía đối diện, hai má thoáng ửng hồng.