Vũ Phàm tĩnh tọa bên trong mật thất ở Khương phủ, nội thị tiểu thế giới bên trong Chân Nguyên Giải của hắn.
Bây giờ bọ Hắc Thỉ đã hòa toàn hòa nhập vào môi trường ở đây, đang không ngừng hấp thu tinh hoa chân khí của Vũ Phàm ở bên trong tiểu thế giới để phát triển.
Chân khí ở đan điền vừa giảm xuống một chút, Vũ Phàm đã cắn nát một mai Hồi Khí Đan tam giai tinh phẩm rồi nuốt xuống, chân khí nồng đậm bắt đầu từ cuống họng nhanh chóng lan ra khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, rồi bị cơ thể hấp thu và luyện hóa theo Bất Tử Quyết công pháp trong chốc lát.
Chỉ qua chưa tới một phút, từng dòng chảy chân khí tinh thuần đã đổ về đan điền của Vũ Phàm, lần nữa bổ sung chỗ chân khí thiếu hụt.
Quá trình hấp thu và luyện hóa chân khí này của Vũ Phàm xem ra nhanh hơn hẳn người bình thường mấy lần.
Ánh sáng của viên chân khí thạch thượng phẩm trong tay Vũ Phàm lúc này cũng đã tắt hẳn, nó nứt ra mấy đường, rồi lan như mạng nhện, phút chốc vỡ vụn, chân khí bên trong viên chân khí thạch này đã bị Vũ Phàm hoàn toàn rút cạn.
Nhìn đống vụn chân khí thạch ở chung quanh, ước chừng cũng phải trên dưới mười viên, đối với Kết Đan kỳ tu sĩ bình thường mà nói, hấp thụ hết chỗ này cũng phải mất mười ngày nửa tháng, ấy vậy mà hắn chỉ dùng có một ngày thời gian để hấp thụ.
Quy Ngọc Lang Bì Cổ bây giờ cũng đã hoàn toàn hồi phục, cộng thêm Vũ Phàm tập trung bồi dưỡng mấy ngày qua, cuối cùng nó đã đạt đến cảnh giới Kết Đan kỳ, khai mở thần thông Ngọc Lân.
Vũ Phàm khẽ động ý niệm điều động Quy Ngọc Lang Bì Cổ, ở bên ngoài cơ thể hắn lập tức xuất hiện một lớp quang mang nhàn nhạt bám sát da hắn, nhìn như vảy rắn, nhưng trong suốt, có màu vàng pha xanh lục nhàn nhạt.
Vũ Phàm ẩn ẩn cảm giác nó rất kiên cố, liền muốn thử một chút.
Hắn gọi ra phi châm, đưa nó ra xa rồi dùng toàn lực mà tấn công về phía này.
Vũ Phàm đưa bàn tay lên đỡ, phi châm phá vỡ cương khí hộ thể ở bên ngoài, va chạm với Ngọc Lân trên bàn tay liền lập tức bật trở ra sau, mũi phi châm bị uốn cong một đoạn rơi xuống nền đá kêu lên từng tiếng leng keng.
"Lực phòng ngự thật mạnh!"
Cái thần thông Ngọc Lân này nếu muốn trong một lần hoàn toàn phá vỡ, có lẽ phải dùng một kích toàn lực của Nguyên Anh kỳ tu sĩ mới có thể làm được.
Còn nếu như Kết Đan đỉnh phong kỳ tu sĩ liên tục trùng kích, dưới tình huống Vũ Phàm không chủ động hồi phục chân khí cho Quy Ngọc Lang Bì Cổ thì ít nhất cũng phải mất mười đến mười lăm kích mới có thể phá vỡ được ngọc lân này.
Lực phòng ngự này hoàn toàn có thể so với một kiện pháp bảo phòng ngự địa giai trung phẩm do cao thủ Kết Đan kỳ trực tiếp quán đỉnh chân khí.
Vũ Phàm hài lòng nhìn phi châm bị uốn cong dưới mặt đất, rồi thu lại thần thông Ngọc Lân.
Thành thật mà nói, cổ trùng thần thông xác thực vô cùng mạnh mẽ, nhưng tài nguyên tiêu tốn để nuôi dưỡng cổ trùng cũng không phải ít, chưa kể thời gian của Cổ Sư bỏ ra để nuôi dưỡng nó cũng chiếm phần lớn, làm giảm đi thời gian tu luyện của chính cổ sư.
Thành thử ra mà nói, đây là một cái đánh đổi, rất công bằng của lão thiên.
Cổ Sư tiêu tốn thời gian và tài nguyên để tu luyện nhiều gấp mấy lần tu sĩ bình thường, cho nên thực lực của họ mạnh hơn tu sĩ cùng bậc là chuyện hiển nhiên.
Như so về cùng độ tuổi, thì có lẽ lại là chuyện khác, bởi vì tu sĩ có thể đã đạt đến cảnh giới cao hơn, hoàn toàn có thể đánh ngang tay hoặc áp chế được Cổ Sư.
Cho nên giới Cổ Sư không phân chia theo cảnh giới như bên tu sĩ, mà họ chỉ dùng cảnh giới đó cho Cổ Trùng, còn cấp bậc tu luyện của Cổ Sư được tính từ nhất chuyển đến cửu chuyển.
Nhất chuyển tương đương với Luyện khí kỳ cho đến Trúc Cơ kỳ, nhị chuyển tương đương với Kết Đan kỳ, và tương tự vậy cho đến cửu chuyển tương đương với bán bộ Địa Tiên.
Thành thử ra, ở độ tuổi của Vũ Phàm, tu sĩ hầu hết đã đạt đến Kết Đan kỳ thì tương ứng với Cổ Sư cũng đạt đến nhị chuyển.
Nhưng về xét về lực chiến đấu, phải công nhận là Cổ Sư có phần nhỉnh hơn.
Tu sĩ thì ngược lại, thủ đoạn công kích lại nhiều hơn Cổ Sư bởi vì vũ kỹ đa dạng, còn Cổ Sư lại phụ thuộc vào thần thông của Cổ Trùng.
Tuy nhiên, thực chiến mà nói, vẫn còn phụ thuộc vào nhiều phương diện, đặc biệt là khả năng ứng biến của tu sĩ và cổ sư.
Tạm gác lại chuyện cổ trùng, Vũ Phàm tập trung tích lũy chân khí bên trong Kim Đan, tu luyện công pháp Bất Tử Quyết.
Hắn nuốt xuống một mai Kim Dương Đan, dược lực hùng hậu nhanh chóng tan ra trong cuống họng, hòa vào dòng chân khí đang tự động lưu chuyển theo lộ tuyến công pháp Bất Tử Quyết trong cơ thể mà tuần hoàn, rồi một phần tinh hoa thuần túy nhất chậm rãi tích lũy vào bên trong Kim Đan của hắn, phần còn lại bị hút vào bên trong Chân Nguyên Giải, bồi dưỡng cổ trùng.
Kim Dương Đan so với Hồi Khí Đan tuy dược lực hùng hậu và tinh thuần hơn mấy lần nhưng cần nhiều thời gian hơn để luyện hóa, còn Hồi Khí Đan thì ngược lại, có thể nhanh chóng hồi phục chân khí trong thời gian ngắn.
Cho nên trong chiến đấu hoặc hoạt động tiêu hao chân khí như bồi dưỡng cổ trùng liên tục như vừa nãy Vũ Phàm đã làm, thì tu sĩ ưa chuộng dùng Hồi Khí Đan để hồi phục chân khí hơn, còn trong tu luyện thì sẽ ưu tiên sử dụng các loại đan dược như Kim Dương Đan.
Phần tạp chất trong đan dược, nhanh chóng bị Tịnh Thủy Cổ loại bỏ, đẩy ra khỏi cơ thể của Vũ Phàm theo một lộ tuyến khác, vô cùng kỳ diệu, nhờ vậy mà hắn có thể luyện hóa đan dược nhanh hơn hẳn bình thường.
Vũ Phàm lần nữa đi vào trong trạng thái tập trung tu luyện.
...
Trời hửng sáng,
Tiếng gà gáy vang cả Trung Thổ thành, đánh thức mọi người tỉnh giấc sau một đêm dài say giấc.
Hàng quán trên phố cũng bắt đầu bày biện, chuẩn bị cho một ngày dài bận rộn.
Mùi bánh bao hấp pha với mùi trà quen thuộc của buổi sáng, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách, làm bụng người ta cứ sôi ùng ục.
Đâu đó tiếng rao văng vẳng quanh tai:
- Bánh bao hấp đây!
- Cháo gà đây!
- ...
Một nhóm người tùy ý ghé vào một quán trà trên phố.
Giọng một nam tử vang lên:
- Tiểu nhị cho bốn cái bánh bao, bốn tô cháo gà, thêm một bình trà ấm.
- Vâng, vâng có ngay!
Nghe giọng của hắn có chút khác biệt, tiểu nhị liền biết không phải người địa phương.
Theo chất giọng này có lẽ là người đến từ phía Nam Trung Thổ thành.
Một nữ tử dung nhan bình thường lên tiếng.
- Ca, chỗ này cũng thật náo nhiệt a!
Người được nàng gọi là ca ca, lên tiếp đáp lời:
- Đây là thánh địa tu chân của phương Bắc, đương nhiên phải náo nhiệt rồi.
Nàng mạnh mẽ gật cái đầu, rồi vơ lấy màn thầu ở trên bàn cắn nhẹ một cái.
"Thật ngon a!"
Lão bá già nua ở bên cạnh, không ăn gì, chỉ uống một hớp trà, ánh mắt thoáng nhìn về phía trước, bao quát cả con phố.