Nhị Thân Vương dẫn theo nhi tử và nương tử của y đi theo sau Quách lão và Vũ Phàm đến luyện võ trường bên trong Khương phủ.
Khương phủ tính ra cũng không quá lớn, đi một chốc đã đến nơi.
Nhị Thân Vương nhìn luyện võ trường rồi nhìn nhi tử của mình mà trong lòng khẽ thở dài, hy vọng Vũ Phàm nương tay tha cho nó một con đường sống.
Quách lão chậm rãi nói:
- Tiểu vương tử, mời!
Quách Thiệu Hoàng tháo bỏ nội giáp, cầm theo bảo kiếm đi lên luyện võ trường, múa may vài đường thể hiện, rồi nghiêm túc chuẩn bị.
Vũ Phàm cũng bước vào luyện võ trường, gọi ra hộp kiếm.
Hộp kiếm vừa hiện Tứ phu nhân của Nhị Thân Vương liền biến sắc, đây tuyệt đối là Thiên giai binh khí, nàng hít vào một hơi ngưng trọng, lo lắng nhìn nhi tử của mình ở phía xa, thân thể nép gần phu quân của nàng.
Ánh mắt cầu xin nhìn về phía Vũ Phàm.
Vũ Phàm đeo lên hai vòng ngọc áp chế tu vi, khí tức hắn đại giảm, tụt xuống Trúc Cơ kỳ đỉnh phong như lời đã hứa.
Hắn nói với Quách Thiệu Hoàng:
- Khi nào ngươi chuẩn bị xong thì nói với ta!
Rồi hắn giắt Nhất Niệm kiếm lên hông, Nhất Niệm bây giờ trong vô cùng bình phàm, mộc mạc.
Quách Thiệu Hoàng thấy vậy, cũng không kiêng nể gì, chĩa thẳng mũi kiếm về phía Vũ Phàm, to gan nói:
- Công tử, ta đã chuẩn bị xong!
Vũ Phàm cũng phải thầm khen ngợi tiểu tử này một câu, lá gan quả là lớn, chỉ là chưa biết hành xử mà thôi, nếu được dạy bảo đúng cách, nhất định sẽ là hảo hán.
Vũ Phàm ánh mắt thoáng lay động, tay đặt lên chuôi Nhất Niệm, khí tức thoáng chốc thay đổi, tĩnh lặng như biển sâu.
Không khí cũng yên ắng lạ thường.
Bây giờ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng lá rơi.
Quách Thiệu Hoàng khảng khái nói:
- Công tử, bắt đầu đi!
Vũ Phàm khẽ nói:
- Đỡ lấy!
Dứt lời, một đạo giao long chi hình kiếm khí lập tức xuất hiện, nó lao về phía Quách Thiệu Hoàng như lôi điện thuấn di.
Tên Thiệu Hoàng còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra, bả vai hắn đã truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, máu tươi đột nhiên tuôn ra xối xả, tay cầm kiếm của hắn rơi xuống nền đá bên dưới, tiếng kiếm va chạm lên mặt đá kêu leng keng từng hồi.
Nhanh!
Duy nhất một chữ nhanh, nhanh đến nổi, Hóa Thần kỳ như Nhị Thân Vương cũng phải lau mắt mà nhìn.
Một chiêu này của Vũ Phàm nhìn qua rất đơn giản, chỉ là tùy tiện rút kiếm ra chém một cái, rồi lại tra kiếm vào vỏ, vậy mà cự nhiên lại mạnh mẽ phi thường như thế.
Không hổ là Kiếm Vương chân truyền đệ tử.
Đánh lẽ ra Vũ Phàm đã phế bỏ hắn, nhưng ánh mắt cầu xin của mẫu thân hắn làm Vũ Phàm có chút lay động, chỉ lấy đi một cánh tay coi như là trừng phạt.
Hơn nữa, vết kiếm này, nếu như kịp thời chạy chữa, vẫn còn có thể cứu vãn, đã coi như là không tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Điểm này, phu phụ Nhị Thân Vương có thể nhìn ra, cả hai cúi đầu thật sâu, thành thật cảm tạ Vũ Phàm.
- Đa tạ Khương công tử đại lượng khai ân!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, thu kiếm vào vỏ, hắn chậm rãi nói:
- Được rồi, ân oán đã xong, mau đưa hắn về chữa trị!
Nhị Thân Vương buồn bã nói:
- Vâng, thưa công tử, tại hạ xin phép cáo lui!
Quách lão đi trước, ra hiệu, rồi nói:
- Mời chư vị theo ta!
Một kiếm này của Vũ Phàm vừa bảo vệ được uy danh Huyết Kiếm của Nhậm gia bao năm qua, vừa thể hiện được lòng rộng lượng của bậc bề trên, xem như là ổn thỏa.
Đối với người không hiểu chuyện, người ta cho rằng hắn ỷ thế hiếp người.
Đối với người hiểu chuyện đằng sau, liền cho rằng hắn là kẻ có tâm cơ.
Đối với biểu hiện này của Vũ Phàm, Nhậm gia trưởng bối đương nhiên là hài lòng.
Chuyện lần này không có mấy người biết, chỉ có thế lực từ nhị lưu trở lên là có thể tiếp cận mà thôi, uy quyền của Vũ Phàm đã được đặt xuống ở bên ngoài.
Mặc dù từ đầu đến cuối Nhậm gia không trực tiếp ra mặt, nhưng bây giờ họ đều đã biết, hắn là đại diện của Nhậm gia, mũi kiếm của hắn chĩa về đâu, Nhậm gia chĩa về đó.
Đệ tử của các Vương giả khác, có mấy người dám làm như vậy, Nhị Thân Vương cũng được tính là nhân vật có quyền lực nhất nhì ở thế lực nhị lưu, nhưng đứng trước Vũ Phàm cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Tại sao y lại sợ Vũ Phàm như vậy, là bởi vì Nhậm gia đứng ở đằng sau âm thầm chống lưng cho hắn.
Nếu như Nhậm gia không ủng hộ, hoặc ở sau lưng Vũ Phàm thôi thúc, liệu với tính cách xưa nay của Vũ Phàm có làm một bước như này.
Nếu không phải kẻ ngốc, ai cũng sẽ hiểu, chuyện này, nhất định do Kiếm Vương đại nhân dặn dò Vũ Phàm.
Các thế lực nhị lưu ở khắp nơi lập tức cấp tốc thông tri cho toàn bộ nhân lực dưới trướng tuyệt đối lưu ý tránh xảy ra va chạm với người của Vũ Phàm.
Còn thượng cấp và nhất cấp thế lực, bọn họ đã rõ ngụ ý của Nhậm gia hơn bao giờ hết.
Vũ Phàm bây giờ là đại diện chính thức của Nhậm gia, uy danh của hắn trực tiếp là uy danh của Nhậm gia.
Phỉ nhổ hắn, tương đương với phỉ nhổ Nhậm gia.
Loại chuyện này còn ai dám làm.
Triệu Lệ Dĩnh chớp đôi mắt ngọc của nàng nhìn về phương xa, rốt cuộc là hắn hơn người ở điểm nào, lại có thể làm ra kỳ tích như vậy.
Triệu Hoàng Yết khẽ cười, nói:
- Ngày đó, ta nói đúng chứ?
Triệu Lệ Dĩnh nặng nề gật đầu.
- Ân, ca ca.
...
Nhạc Thanh Phong bóp nát ngọc giản trong tay, ánh mắt xa xăm, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này không phải là đại lão trùng sinh chứ?
Hắn nhoẻn miệng cười, nếu không phải, thì quả thật là thú vị.
...
Chuyện của Bạch Khởi, hắn đã giải quyết ổn thỏa, tiếp theo chính là một hồi giao lưu tỷ võ giữa Thương Huyền tông và Hoa Sơn Cổ phái.
Cổ phái hay cổ tộc không phải là hoàn toàn lánh đời, chỉ là bọn họ chỉ tiếp xúc với các thượng cấp thế lực hoặc một ít nhất lưu thế lực mà thôi, thành thử ra trong mắt tu sĩ bình thường, đều nghĩ là bọn họ ở ẩn.
Trên thực tế lại không phải vậy, mà ngược lại phát triển rất hưng thịnh và bàn tay của bọn họ vươn tới rất nhiều chỗ trên Thiên Huyền đại lục.
Chỉ trừ phương Nam do Vu Tộc và Cổ Sư chiếm đóng, và phía bên kia của trung tâm Ma Thú sơn mạch.
Vũ Phàm cũng hy vọng, một ngày nào đó khi hắn có đủ thực lực, cũng sẽ đi khám phá tinh cầu này một phen.
Con trước mắt, hắn vẫn cần phải không ngừng tinh tiến tu vi, phát triển thế lực cho riêng bản thân hắn, để lo cho Ngưng Nhi một cuộc sống an yên.
...
Phương Nam,
Trong một đình viện xa hoa, một nam tử thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, ngồi trên bàn đá nói chuyện với những người xung quanh.
- Tửu Tôn giả động thiên?
Một người có vẻ là người đứng đầu nhóm người đứng ở đây, lên tiếng đáp lời:
- Vâng thưa lão thủy tổ!
- Đã cho người tra qua chưa?
Người vừa nãy cung kính nói:
- Đã xác định, dấu vết này là thật!
Nam tử trung niên ngồi trên bàn đá, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đây là cơ hội để khảo nghiệm lớp trẻ, cho bọn chúng đi một chuyến.
- Vâng thưa lão thủy tổ, nhưng còn thủ hộ giả?
- Cứ phái đi theo, nhưng không phải là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không được ra tay.
Lão biết thừa đây là một cái bẫy, nhưng lão cũng cần một cái cớ để tiến về phương Bắc, cái hiệp ước ngày trước, cũng đã đến lúc phải tháo bỏ rồi.