Chương 250: Một kiếm (1)

Quách Thiệu Hoàng non nớt khó hiểu nhìn về phía thân ảnh của Vũ Phàm ngồi trên đại ỷ.

Trong suy nghĩ của một đứa trẻ tròn mười hai tuổi như nó, Nhị Thân Vương là vua dưới gầm trời này, vậy mà bây giờ, phụ mẫu nó đang ngồi ở bên dưới hầu chuyện một thiếu niên trẻ tuổi.

Chuyện này đối với nó là một hồi đả kích không nhỏ.

Nó bây giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng chưa rõ nó đã làm gì sai, bình thường ở Đại Thanh đế quốc, nó muốn gì là được nấy, đồ nó nhìn trúng, không ai dám tranh, ngay cả các vị ca ca của nó, cũng phải nhường nó mấy phần.

Nó xụ cái mặt ra đứng xích lại gần phụ thân, ánh mắt có vẻ không phục.

"Một tên Kết Đan kỳ mà thôi, tại sao phụ mẫu lại phải cung kính hắn đến như vậy?"

Nhị Thân Vương chắp tay hướng về Vũ Phàm, tạ lỗi.

- Khương công tử, tại hạ lần này đến đây là thay mặt khuyển tử xin lỗi công tử, mong công tử giơ cao đánh khẽ, khuyển tử hãy còn nhỏ, xưa nay chỉ ở quanh quẩn trong nhà, chưa ra ngoài nhiều, nên còn nhiều điều chưa biết, chẳng may mạo phạm đến công tử, mong công tử lượng thứ cho.

Thiệu Hoàng mấp máy định nói gì đó, mẫu thân nó liền truyền âm quát lớn.

"Câm miệng, ngươi còn chưa đủ nháo sự hay sao?"

Mặc dù hôm qua nàng đã cố gắng giải thích cho nó hiểu về địa vị của Vũ Phàm, nhưng có lẽ cái tính ương bướng của nó quá lớn, nên vẫn phách lối như mọi khi.

Vũ Phàm không trả lời lão ngay, hắn uống một hớp trà, rồi mới thong dong nói:

- Diệm Cơ là muội muội của Bạch Khởi, nó gọi ta một tiếng ca ca, chuyện của Bạch Khởi, ta không thể không quản.

Lời này có lẽ Thiệu Hoàng không hiểu, nó khẽ cười, cái gì mà Khương công tử, vậy mà lại đi nhận ca ca với nô bộc, đúng là tự hạ thấp mình, nó bĩu môi ra mặt dè bỉu.

Nhưng phụ mẫu nó lại khác, lời này của Vũ Phàm trực tiếp thay đổi cục diện, chuyện này không còn là chuyện thủ hạ dưới trướng nữa, mà trực tiếp dời lên người thân của Vũ Phàm, cái này chính là đối phương muốn làm khó dễ.

Nhưng câu chữ vô cùng hợp tình hợp lý, hơn nữa, giai thoại Bạch Khởi, Diệm Cơ, không ai không biết, tuyệt không phải dựng chuyện mà nói, lại càng làm cho Nhị Thân Vương khó bề xoay sở.

Lưng lão có chút nặng, lão từ tốn nói:

- Công tử, chuyện này tại hạ cũng có nghe nói qua, cho nên không ngại đường xá xa xôi, bỏ việc triều chính lập tức đến đây, trực tiếp ra mặt xin lỗi công tử, và Bạch Khởi tiểu huynh đệ.

Nhị Thân Vương không hổ là hoàng thất tông tộc, gió chiều nào, liền xoay chiều ấy, lời thoại không chút vấp váp, vô cùng trơn tru.

Trên mặt y vẫn thể hiện nét hòa ái, không chút tức giận hay xấu hổ, thậm chí còn thể hiện ra bộ mặt, thập phần có lỗi.

Thiệu Hoàng siết chặt lòng bàn tay, nó vẫn chưa hiểu, tại sao phụ thân phải gọi tên nô bộc kia là tiểu huynh đệ, nó thật sự không thể nhịn nổi nữa, ánh mắt hằm hằm nhìn về phía Vũ Phàm.

Bỗng nhiên nó hộc máu, ôm ngực, hô hấp ngưng trọng, mặt đỏ, tía tai, giống như là bị nghẹt thở, hai chân quỳ rạp xuống đất.

Quách lão giọng trầm tĩnh mà uy lực.

- Nếu như ngươi còn dám nhìn công tử như vậy nữa, ta trực tiếp móc đôi mắt của ngươi xuống.

Nó kinh hãi nhìn thân ảnh một lão nô bên cạnh Vũ Phàm, rồi nhìn sang phụ mẫu cầu cứu.

Chỉ thấy phụ thân nó vái thật sâu, giọng gấp gáp nói:

- Khương công tử, mong ngài thứ lỗi, trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện.

Nói xong, lão tát nó một cái long trời lở đất, nói:

- Mau xin lỗi công tử!

Thiệu Hoàng sợ hãi, vội vàng nói:

- Công tử, Thiệu Hoàng chân thành xin lỗi công tử!

Vũ Phàm chờ phụ tử bọn họ diễn xong, mới nói:

- Được rồi, nói chuyện chính sự!

Lúc này Quách lão mới thu lại chi uy, buông lỏng cho nó.

Nhị Thân Vương xoay người đối diện Vũ Phàm, giọng bình tĩnh nói:

- Khương công tử, ngoài chính thức ra mặt xin lỗi công tử ra, tại hạ nghĩ vẫn còn chưa đủ, nguyện ý bồi thường cho công tử và Bạch Khởi tiểu huynh đệ, chỉ cần nằm trong khả năng của tại hạ, tại hạ sẽ hết sức đáp ứng công tử.

Vũ Phàm chậm rãi nói:

- Bạch Khởi đạt đến Luyện Khí kỳ chưa lâu, lại bị Luyện Khí trung kỳ và đỉnh phong đả thương, gần như mất nửa cái mạng, thực lực và con đường phát triển sau này gần như bị đoạn đứt, đây là tổn thất lớn không chỉ cho hắn mà còn là cho ta.

Nhị Thân Vương vô cùng gấp gáp nói:

- Tại hạ hiểu cho nỗi khổ tâm của công tử.

Tứ phu nhân nãy giờ chỉ dám ngồi yên nghe phu quân đối đáp, ở chỗ này, nàng không dám lên tiếng làm loạn bối phận.

Vũ Phàm khẽ gật đầu.

- Nhị Thân Vương hiểu được lòng ta là tốt. Về chuyện bồi thường ...

Hắn bỏ lửng câu nói, Nhị Thân Vương liền hiểu ý, đỡ lời:

- Xin công tử cứ nói đừng ngại, dẫu sao người sai cũng là khuyển tử, tại hạ không dám mặc cả.

Sở dĩ Vũ Phàm chờ đợi tông môn phán định chính là để áp lực Nhị Thân Vương, trắng đen đã rõ, tông môn cũng đã phán định, người sai là Thiệu Hoàng, Nhị Thân Vương không thể cò kè mặc cả, bây giờ chỉ có thể đáp ứng hắn.

Nếu như toàn bộ chuyện này đều là do Vũ Phàm vạch ra, thì kẻ đang ngồi trên đại ỷ này, tuyệt đối không thể trêu chọc.

Tứ phu nhân nhìn kỹ Vũ Phàm trong thoáng chốc, tuy còn trẻ tuổi, nhưng mưu thuật không thua kém gì các lão hồ ly mấy trăm năm tuổi.

Kẻ này thật sự đáng sợ.

Vũ Phàm khẽ gật đầu hắn nói:

- Phiền Quách lão đưa danh sách vật phẩm cho Nhị Thân Vương.

Quách lão tùy ý đưa ngọc giản đến trước mặt Nhị Thân Vương.

Lão xem qua một lượt liền biến sắc, cái này chính là đào một góc tường nhà lão mà.

Bên ngoài lão vẫn vui vẻ nói:

- Đa tạ công tử lượng thứ!

Vũ Phàm giơ tay, hắn chậm rãi nói:

- Chậm đã, ngoài lễ vật, vẫn còn một chuyện phải làm ...

Nhị Thân Vương lo lắng không thôi, nói:

- Phiền công tử chỉ bảo!

Vũ Phàm cười nhạt, hắn nói:

- Bạch Khởi bị người vây công, hơn nữa còn là chênh lệch tu vi, quả thực là thiệt thòi cho hắn.

Nhị Thân Vương đỡ lời:

- Công tử nói phải, không biết ý công tử là ...

Vũ Phàm chậm rãi nói:

- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nên ta cũng không tính toán so đo, chỉ cần Thiệu Hoàng có thể đỡ một kiếm của ta, ta sẽ bỏ qua! Đương nhiên, cảnh giới sẽ áp chế xuống Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, không biết ý Nhị Thân Vương thế nào?

Thiệu Hoàng vốn tính hiếu thắng, hắn lại là Trúc Cơ trung kỳ, ẩn ẩn bước vào bát giai, nghe thấy đối phương nói áp chế xuống Trúc Cơ đỉnh phong, cho nên liền hùng hổ nói:

- Khương công tử, chuyện này dễ, ta đáp ứng ngài!

Nói xong không ngừng đắc ý vì đã giúp được phụ mẫu giải quyết được một cái đại phiền toái.

Trên mặt không ngừng ra vẻ khoái chí.

Nhị Thân Vương không kịp bịt miệng nhi tử của lão, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng bây giờ nó đã đáp ứng lão không thể rút lại lời vừa nãy.

Nhưng trong lòng thập phần lo lắng cho đứa con ngu xuẩn này của lão.

Tuy Vũ Phàm áp chế cảnh giới xuống Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng Kiếm Khí và kiếm đạo của hắn tích lũy mấy năm qua không phải là chuyện giỡn chơi.

Một kiếm này, nhẹ thì mất nửa cái mạng, nặng thì chết không nhắm mắt.

Đúng là con dại cái mang a!

Vũ Phàm nhàn hạ nói:

- Tiểu công tử nhà Nhị Thân Vương, quả nhiên khí phách!

Nó nghe thấy vậy lại càng đắc ý, không biết là phụ mẫu hắn vô cùng lo lắng.

Đỡ một kiếm này, chính là dùng kiếm pháp chống đỡ thuần túy a! Bảo vật trên người không được dùng, đây là bậc nào nguy hiểm.

"Huyết Kiếm gia tộc, quả nhiên không ngoa!"

Tứ phu nhân ánh mắt buồn bã hết nhìn nhi tử của mình đến nhìn Vũ Phàm xin hắn thương xót.

Nhưng ánh mắt Vũ Phàm vẫn như cũ, như biển sâu không đáy, vô cùng trầm tĩnh.

P/s: Đa tạ cốc bia của DarkMagic