Chương 260: Bích Hải Hồng Thủy Kiếm

Vũ Phàm rốt cuộc cũng động.

Thân ảnh hắn như Giao Long đầm mình dưới biển sâu, đột nhiên bừng tỉnh, lao lên mặt biển, mang theo cơn hồng thủy thịnh nộ mà càn quét vạn vật xung quanh.

Sau lưng Vũ Phàm hư ảnh một con Giao Long ẩn ẩn hiện hiện trong lớp sương mờ ảo.

Giao Long tý lân giáp lượn sóng từng hồi, nắm chặt Nhất Niệm kiếm rực một màu huyết sắc pha lẫn kim quang nồng đậm.

Lớp sương đột ngột ngưng tụ thành từng giọt nước, rồi hợp lại thành từng dòng chảy, tạo thành một cái Thủy Vực kiếm khí, Vũ Phàm đưa kiếm lên ngang khuỷu tay, quét ngang một đường.

Thủy hệ kiếm khí hóa thành từng đợt sóng dữ, như cơn đại hồng thủy ồ ạt lao về phía trước.

Sóng sau nối liền sóng trước, nhấp nhô vô tận, nhưng mà tại thân Vũ Phàm, lại như thể là đáy biển sâu, tĩnh lặng vô động, thủy hệ chân khí nồng đậm sớm hóa thành một bể nước bao quanh hắn.

Kiên thủy bích hải đón nhận trọng phong!

Cửu Trọng Phong Sát kiếm khí đánh tan từng lớp sóng biển ở phía đầu, rồi đi sâu vào Thủy Vực kiếm khí ở phía sau, nhưng càng đi sâu lực càng giảm mạnh.

Phong hệ kiếm khí bị thủy hệ kiếm khí hóa giải, bích hải mượn lực phong nhận, chuyển hóa thành sóng lớn, phản chấn lại những đợt phong trảm tiếp theo.

Như biển sâu thầm lặng, như mặt biển dữ dội.

Cửu Trọng Phong Sát kiếm bị một chiêu này hóa giải từng bước một trong sự ngỡ ngàng của vạn đệ tử chung quanh, có người sớm đã há to cái miệng mà nhìn.

Chuyện này thật sự vượt qua ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Ngay cả trưởng bối hai bên tông môn đều đã đồng loạt đứng dậy, kích động mà nhìn thân ảnh của thiếu niên Vũ Phàm trẻ tuổi bên dưới.

Thân ảnh Vũ Phàm bất động trong Thủy Vực Kiếm Khí do chính hắn tạo ra.

Kiếm chiêu Vũ Phàm đánh tan Cửu Trọng Phong Sát kiếm xong, vẫn chưa tán, nó lao đến chỗ Tống Thư Liễu như cơn sóng thần, uy áp dữ dội, như thể muốn nhấn chìm hắn xuống biển sâu vô tận.

Một con Giao Long lượn trong Thủy Vực Kiếm Khí, rẽ sóng mà lao đến trước mặt của Tống Thư Liễu.

Tống Thư Liễu ngỡ ngàng, đứng bất động nhìn con Giao Long đang lao đến trước mặt, hắn đã thua.

Thua tâm phục khẩu phục, nhưng Hạc Mai Kiếm không chấp nhận chịu thua, nó rung lên từng tiếng ong ong, thức tỉnh Tống Thư Liễu.

Hắn như bừng tỉnh trong thoáng chốc, dồn hết sức tàn, đánh ra một chiêu cuối chống đỡ.

Phong Vân Kiếm Pháp - Cuồng Phong Sát Tứ Phương!

Bốn đạo cuồng phong cuồn cuộn lao về đại hồng thủy trước mặt, hội tụ về một chỗ, muốn nuốt trọn Giao Long kiếm khí, nhưng bị Thủy Vực kiếm khí chặn lại, không ngừng hấp thu, xoáy nước do cuồng phong tạo thành càng lúc càng nhỏ, rồi nó dần tan thành bọt nước.

Giao Long cứ vậy rẽ lối mà đi, lao đến trước mặt của Tống Thư Liễu.

Tên họ Tống giơ kiếm lên chuẩn bị toàn lực chống đỡ, ánh mắt ngưng trọng, lần này trúng chiêu, chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Đột nhiên Thủy Vực tán đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, nước ầm ầm đổ xuống mặt sân, Giao Long kiếm khí cũng tiêu thất.

Là Vũ Phàm thu chiêu.

Tống gia gia chủ, Hoa Sơn cổ phái tông chủ vô cùng cảm kích trước hành động này của Vũ Phàm.

Hai người bọn họ hướng Kiếm Vương mà nói:

- Nhậm huynh, quả nhiên danh sư xuất cao đồ! Thiếu niên này, nhất định sẽ là kiêu hùng danh chấn bát phương trong tương lai!

- Nhậm huynh, chúc mừng huynh, tên tiểu tử này, quả nhiên khí khái bất phàm, thiên phú kiếm đạo tuyệt luân!

Ở trên võ đài, Tống Thư Liễu lấy lại thần trí, hắn chắp tay, cảm kích nói:

- Khương huynh, cảm tạ huynh đã nhường!

Vũ Phàm tùy ý nói:

- Tống huynh khách khí rồi, chúng ta là kỳ phùng địch thủ nhưng cũng là bằng hữu a!

Tống Thư Liễu khẽ ngẩn người, rồi thoáng chốc trong ánh mắt có chút tiếu ý, hắn cười phá lên thành tiếng, khảng khái nói:

- Ha ha ... Khương huynh nói chí phải, năm năm nữa, ta sẽ đả bại huynh ở Hoa Sơn cổ phái tỷ võ dài, ha ha ...

Đệ tử của Thương Huyền tông như vỡ òa, tiếng hò reo vang cả một góc trời, Kiếm Đạo Thương Huyền tông vậy mà thắng được Kiếm Đạo tông môn danh chấn thiên hạ Hoa Sơn cổ phái.

Cảm giác của bọn họ bây giờ chính là sung sướng tột độ.

Hoa Sơn cổ phái đệ tử, ánh mắt có chút ỉu xìu, nhìn về thân ảnh hai người thiếu niên đứng trên tỷ võ đài.

Nhất là đám thập cường đệ tử của Hoa Sơn cổ phái, bây giờ họ chỉ có thể nghẹn họng trân trân mà nhìn Vũ Phàm.

Trước đây bọn họ, viện đủ lý do bao biện cho sự thất bại của mình mà phủ nhận đi sức mạnh của Vũ Phàm, cho rằng hắn dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi mà đắc thủ.

Giờ đây, một trận chiến này, một kiếm chiêu cuối cùng kia, như một cú tát trời giáng vào mặt bọn họ.

Bọn họ buộc phải công nhận thực lực siêu quần bạt tụy của Vũ Phàm.

Sau một trận này, đệ tử trẻ tuổi các thế lực, gọi Vũ Phàm là Thương Huyền Hải Long công tử.

Hải trong Thủy Vực kiếm khí, Long trong Sát Long Thôn Thiên.

Kiếm Thánh nhàn hạ nhấp một ngụm trà, lão chỉ điểm Vũ Phàm một chút, vậy mà hắn thật sự ngộ ra được một chiêu này, quả nhiên là thiên tài kiếm đạo trời sinh.

Ngày trước, khi nhận được tình báo của Nhậm gia, biết được Tống Thư Liễu nhận được truyền thừa của Hoa Sơn cổ phái lão tổ, Kiếm Thánh cố ý ghi vào điển tịch ghi chép về kiếm chiêu của tên kia, hòng chỉ điểm Vũ Phàm hóa giải chiêu thức của đối phương.

Vốn lão nghĩ, Vũ Phàm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, không ngờ có thể thực sự phá giải được một chiêu này.

Thành công này của Vũ Phàm, không thể phủ nhận công lao của Giao Long tý, và Nhất Niệm kiếm, hai thứ này là trợ lực rất lớn để hắn thành công thi triển một kiếm cuối cùng kia.

Nếu không, dù cho có ngộ ra đi chăng nữa, chưa hẳn Vũ Phàm đã đủ lực lượng để phá giải một chiêu Cửu Trọng Phong Sát Kiếm của Tống Thư Liễu.

Bởi vì hắn cũng chỉ phát huy được một phần uy lực của một chiêu này mà thôi.

Một giọng nói trẻ tuổi vang lên chúc mừng Kiếm Thánh.

- Chúc mừng chủ nhân, chủ nhân lại có thêm một chiến thần dưới trướng!

Lão khẽ cười, đại nghiệp của lão càng ngày càng hưng thịnh, không ai có thể cản.

...

Bởi vì đang ở phương Bắc, nên mấy người ở phương Nam rất nhanh nhận được tình báo về trận chiến kia của Vũ Phàm và Tống Thư Liễu.

Trong mấy người Cổ Sư trẻ tuổi, có người thì ngưỡng mộ, có người thì khinh khỉnh phớt lờ cho là tình báo làm quá lên cuộc chiến đó mà thôi.

Khác với người trẻ, đám người trưởng bối có tầm nhìn sâu sắc hơn, nên trong mắt bọn họ, Vũ Phàm và Tống Thư Liễu là hai con chân long của phương Bắc, có sức uy hiếp rất lớn cho đại kế của bọn họ.

Cổ Ngưng Băng hỏi lão nhũ mẫu của nàng:

- Nhũ mẫu, người nói xem hắn hay là ta mạnh hơn!

Nhũ mẫu của nàng nghĩ một chút rồi nói:

- Khương công tử mạnh hơn!

Nàng liền xụ cái mặt nhỏ của nàng ra, ánh mắt có chút không phục nói:

- Hừ, vũ kỹ của tu sĩ chỉ được cái màu mè, Cổ Sư chúng ta mới là mạnh nhất.

Lão nhũ mẫu xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng nói:

- Thủ đoạn của Khương công tử, tiểu thư vẫn chưa thể so được với hắn đâu.

- Xùy ... nếu ta gặp được hắn, nhất định sẽ đập hắn ra bã!

Nàng giậm chân múa tay mà nói.

Ở tuổi hai mươi của nàng mà đã là Cổ Sư tam chuyển, khẳng định có đủ phân lượng để kiêu ngạo như vậy.