Chương 248: Diều hâu

Hai ngày sau, Trung Thổ thành.

Mặt trời lúc này đã lên cao, qua đầu đại môn Khương phủ, chiếu sáng mọi ngóc ngách ở Trung Thổ.

Trước cổng Khương phủ, một đám người ăn mặc hoàng phục quý phái, đứng gọn thành hàng, khuôn mặt vô cùng hòa nhã chờ đợi hồi đáp bái thiếp.

Đã qua nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thấy hồi đáp từ Khương phủ, Nhị Thân Vương thở dài, e là bọn họ không được chào đón ở đây.

Lão vừa thở dài xong, thì Quách lão đi ra, đứng trước đại môn khoảng hai bước chân, giọng không giận không vui nói:

- Xin Nhị Thân Vương ngài thứ lỗi, Khương công tử đang bế quan, nên không thể tiếp nhận bái thiếp này, phiền ngài chọn ngày khác quay lại.

Nhị Thân Vương hòa nhã nói:

- Phiền Quách quản gia giúp đỡ cho, tại hạ không quản đường xá xa xôi đến đây là mong được gặp mặt công tử một lần, nếu ngày hôm nay không tiện, ta ở bên ngoài chờ công tử cũng được, không sao cả.

Vũ Phàm hắn vừa thăm bệnh Bạch Khởi xong, lý nào lại lập tức bế quan bỏ mặc chuyện này mà không xử lý, đây chân chính là muốn làm khó dễ, nếu lão còn nhìn không ra chuyện này, lão đã không phải là Nhị Thân Vương của Đại Thanh đế quốc rồi.

Tứ phu nhân dùng chút mị thuật, đệm lời, hy vọng có thể lay động Quách quản gia.

- Quách quản gia, chúng ta thực tâm muốn gặp Khương công tử một lần, mong Quách quản gia giúp đỡ cho.

Quách quản gia dẫu sao cũng là cao thủ, lão hừ lạnh trong lòng, chỉ động một chút ý niệm đã chấn tan mị thuật của tứ phu nhân nhà Nhị Thân Vương, giọng đều đều nói:

- Xin các vị về cho, quả thực ta không thể liên lạc được với công tử, ngài ấy có lẽ đang bế quan, còn bái thiếp này, xin Nhị Thân Vương ngài nhận lại.

Tứ phu nhân thở dài trong lòng, mị thuật của nàng vậy mà thất bại, Quách quản gia này e là không đơn giản, bên ngoài nàng vui vẻ nói:

- Quách quản gia, lần này bọn ta đến Trung Thổ cũng có ý ghé qua thăm phụ mẫu ta một thời gian, ước chừng mười ngày, nửa tháng, nếu như đến lúc đó công tử có thời gian xin ngài giúp đỡ bọn ta một chút.

Nói xong nàng khẽ ra hiệu, gia nhân đi theo lập tức mang lễ lên cho Quách lão.

Lão tùy ý thu vào, rồi nói:

- Được rồi, ta sẽ lưu ý chuyện này nhưng không hứa trước với vương gia với phu nhân được ...

Nhị Thân Vương vội nói:

- Không sao, không sao, được hay không bọn ta cũng hết sức đa tạ Quách lão đã nhọc công giúp đỡ. Vậy tại hạ cũng không dám phiền Quách quản gia nghỉ ngơi nữa, chúng ta xin phép cáo lui.

Quách quản gia hòa nhã nói:

- Vương gia, phu nhân đi thong thả!

Quách quản gia khép đại môn đi vào bên trong, lão rảo bước về phía đại sảnh, vừa thấy Vũ Phàm lão đã nói.

- Công tử, bọn họ quả thật có đưa lễ cho ta nhờ ta ra mặt giúp bọn họ chuyển lời cho công tử như dự đoán.

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn nói:

- Lễ này Quách lão cứ thu lấy, xem như tiểu bối hiếu kính ngài thời gian qua đã chăm sóc cho Khương phủ ... còn chuyện Nhị Thân Vương, khi nào tông môn có quyết định xử phạt thì hãy cho mời bọn họ.

- Đa tạ công tử, chuyện của Nhị Thân Vương, lão nô đã hiểu.

Quách lão nhìn Vũ Phàm đầy cảm kích, càng ngày lão càng xem trọng hắn, lão cảm thấy dường như hắn sinh ra là để làm người đứng đầu của một thế lực lớn vậy.

Cách hắn đối nhân xử thế với người dưới trướng chưa bao giờ làm lão thất vọng.

Còn chuyện Nhị Thân Vương, không nói ai cũng biết, Vũ Phàm hắn đang muốn đưa Nhị Thân Vương vào thế khó, một khi có quyết định xử phạt của tông môn, Nhị Thân Vương hoàn toàn mất đi quyền chủ động đàm phán giảm nhẹ tội cho nhi tử của lão.

Thương Huyền Tông không cấm đệ tử tranh đấu lẫn nhau, nhưng ra tay phải có chừng mực, lần này nhi tử của lão ra tay nặng như vậy đã là phạm môn quy nghiêm trọng.

Nhẹ thì phế bỏ tư cách đệ tử chính thức, xuống làm đệ tử tạp vụ ở ngoại môn, nặng thì trục xuất sư môn trăm năm thời gian. Mà dù cho là hình phạt nào, thì con trai lão cũng mất đi thời gian phát triển tốt nhất trong cuộc đời của một tu sĩ.

Vũ Phàm khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn ra ngoài tiền viện, như diều hâu săn mồi.

...

Phía bên này, Nhị Thân Vương lo lắng không thôi, ngón tay của lão liên tục nhịp nhịp lên mặt bàn.

Lão rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đứng dậy, đi qua đi lại ở trong phòng, ánh mắt lọ rõ sự lo lắng, đi được một lúc lâu thì nương tử của lão cũng đã trở về.

Lão vội vàng hỏi nương tử:

- Sao rồi?

Tứ phu nhân khẽ lắc đầu, nàng đưa túi lễ lên trên mặt bàn, thở dài nói:

- Trưởng lão chấp pháp đường ở ngoại môn từ chối nhận lễ của chúng ta, ... dù cho phụ thân ta đã đích thân ra mặt rồi, nhưng cũng không có kết quả.

Tứ phu nhân ngồi bệt xuống ghế, Nhị Thân Vương thở dài, lão sớm đã đoán ra được chuyện này, chỉ là ôm hy vọng người ta có thể giúp đỡ, nhưng nghĩ kỹ thì, trưởng lão chấp pháp đường ở ngoại môn sao có thể chống lại Kiếm Vương cơ chứ.

Hơn nữa, khẳng định Nhậm gia đã có can thiệp vào chuyện này, bây giờ lão muốn cứu nhi tử lão, đúng là khó hơn lên trời.

Còn phía Khương công tử, nếu lão suy đoán không sai, thì hẳn là chờ tông môn đưa ra phán quyết thì hắn mới cho gặp mặt.

Lão hỏi:

- Khi nào tông môn đưa ra phán quyết!

Tứ phu nhân buồn bã nói:

- Ba ngày nữa, Bạch Khởi đã tỉnh, hiện chấp pháp đường đang lấy lời khai.

Nhị Thân Vương thở dài thườn thượt, chuyện này cho dù Bạch Khởi làm sai, nhi tử lão cũng khó tránh khỏi bị trách phạt, đằng này, người sai rành rành lại rõ ràng là nhi tử lão.

Đã khó còn thêm khó!

Lão lại thấp giọng hỏi:

- Khả năng sẽ ...

Tứ phu nhân không đợi lão nói hết câu, nàng đã nói:

- Trục xuất sư môn một trăm năm!

Lão nghe câu này xong mà đầu ong ong, nhi tử này của lão, tuy có chút nghịch ngợm, nhưng quả thực thiên phú nổi trội nhất trong mấy đứa con của lão.

Cũng bởi vì vậy mà được cưng chiều từ nhỏ, bây giờ, chỉ vì tính háo thắng chiếm đoạt mà nó tự mình đoạn đi con đường tu tiên đầy hy vọng ở phía trước.

- Không thể cứu vãn ư?

- Không thể.

Nương tử của lão buồn bã trả lời, chuyện này không thể trách được Vũ Phàm, trách là trách nàng đã không căn dặn Thiệu Hoàng kỹ càng.

Nếu Bạch Khởi chỉ là đệ tử của gia tộc nhỏ, hoặc là tán tu đệ tử bình thường thì chuyện này đối với Nhị Thân Vương không có gì quá khó khăn, tuyệt đối có thể dùng tiền tài để mua chuộc Bạch Khởi và gia tộc sau lưng hắn để lấp liếm đi sự thật bên trong, rồi lại dùng bảo vật mua chuộc chấp pháp đường là chuyện này sẽ hoàn toàn đi vào dĩ vãng.

Trách là trách số Thiệu Hoàng xui xẻo đụng phải Nhậm gia mà thôi.

Hơn nữa, chuyện này còn chưa dừng lại ở việc bị tông môn xử phạt, bọn họ còn phải bồi tội cho Nhậm gia.

Âu cũng là quy luật của Tu Chân giới, cường giả vi tôn.

Lão cũng biết là chỉ cần Dạ Kiếm đội cũng đã đủ để san bằng Đại Thanh đế quốc, đó là còn chưa kể đến cao thủ chân chính của Nhậm gia.

- Dù cho Khương công tử có đòi hỏi gì, chúng ta phải tận lực phúc đáp, nếu không ta e là Hoàng huynh sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng.

Lão thở dài nói, khuôn mặt phảng phất như già đi mấy tuổi.

Tứ phu nhân lập tức đáp lời lão:

- Hoàng huynh có ra tay nhất định sẽ có chừng mực, phụ thân của ta cũng không phải là bức bình phong.

Nhị Thân Vương lắc đầu, hắn nói:

- Mưu thuật của hoàng quyền không đơn giản như nàng nghĩ, hy vọng hắn không có liên hệ gì với Nhậm gia, nếu không, chúng ta khó nói trước được điều gì.

Lúc này Tứ phu nhân mới giật mình biến sắc, nàng suýt chút nữa quên mất, Nhậm gia vẫn có thể dùng Hoàng huynh của Nhị Thân Vương như thiên lôi a.

Nàng khẽ rùng mình một cái.

"Thiệu Hoàng ơi là Thiệu Hoàng, lần này con hại chết chúng ta rồi!"

p/s: đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ tác