Chương 247: Biến cố (2)

Nhị Thân Vương Vương Phủ, Hoàng Đô Thành, Đại Thanh đế quốc.

Nhị Thân Vương đọc xong tin tức trong ngọc giản thẫn thờ ngồi trên ghế, hắn bóp nát ngọc giản trên tay, trán nổi gân xanh.

Vốn hắn còn đang lệnh cho Quách Thiệu Huy cố gắng bám lấy Vũ Phàm làm thân, tranh thủ sự ủng hộ của Vũ Phàm mà nắm lấy vương quyền ở Đại Thanh đế quốc, ấy vậy mà con trai út của lão, lại làm ra thứ chuyện long trời lở đất như vậy.

Tần gia và Lăng gia ở Thanh Sơn xa xôi, nhờ vào năm đó giúp đỡ hắn qua loa vài lần, bây giờ hắn cá chép hóa rồng, bọn họ cũng nhất bộ đăng thiên, từng bước nắm lấy hoàng quyền ở Chu Liệt Quốc.

Bởi vậy lão cũng ấp ủ có thể một tay chen vào nâng đỡ Vũ Phàm từ sớm, một khi hắn đạt được danh hiệu Kiếm Vương, thiên hạ Đại Thanh chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn, hoặc không thì, lão cũng có thể an tâm kê cao gối mà ngủ, không lo bị hoàng huynh chèn ép mưu toan.

Ấy vậy mà khuyển tử của lão, vừa vào tông môn không bao lâu, liền đánh thân tín của vị Khương công tử này một trận mất nửa cái mạng, lão bây giờ, chính là tức đến nổ phổi.

Lão nạt nộ rung chuyển cả đại sảnh:

- Mau gọi tứ phu nhân vào đây cho ta.

Hạ nhân hầu hạ ở chung quanh run rẩy từng hồi, tên hầu chuyện ở ngoài ba chân bốn cẳng đi gọi tứ phu nhân.

Hắn vừa chạy về phía hoa viên vừa gọi lớn khi thấy thân ảnh của tứ phu nhân.

- Tứ phu nhân, tứ phu nhân ... lão gia cho gọi.

Nàng hừ lạnh nói:

- Có việc gì mà gấp gáp như vậy, chờ ta hái xong đám hoa này đã.

- Phu nhân là chuyện liên quan đến công tử.

Nàng bỏ vội lẵng hoa xuống đất, chân đi như thuấn di về phía đại sảnh, giọng gấp gáp hỏi Nhị Thân Vương.

- Phu quân, nhi tử của chúng ta ... nó ... nó bị làm sao?

Lão hừ lạnh:

- Nó bị làm sao ư? Nó bị làm sao thì đã là phúc của cái nhà này!

Tứ phu nhân nhăn mặt nói:

- Lão công, dù ít dù nhiều, nó vẫn là nhi tử của chàng, chàng nói như vậy có phải là quá đáng rồi hay không?

Nhị Thân Vương bực tức nói lớn:

- Phải, phải nó là nhi tử của ta, nên họa nó gây ra, cả nhà này chịu?

Tứ phu nhân chưa bao giờ thấy y tức giận như vậy, liền biết có chuyện lớn, nàng bình tĩnh hỏi:

- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì, trước bình tĩnh nói!

Lão hừ lạnh, ngồi xuống đại ỷ, day day cái trán:

- Nàng hẳn là biết rõ về Bạch Khởi?

Tứ Phu Nhân gật đầu, nàng nói:

- Tiểu tử này là nô bộc thân tín của Khương công tử ... ý chàng là ... chẳng lẽ ...

Lão cắt ngang lời nàng:

- Bạch Khởi hái được một gốc linh thảo ở trong núi, không tính là quý hiếm gì, nhưng Thiệu Hoàng, tính nó nàng cũng biết, đánh tên Bạch Khởi thừa sống thiếu chết vì một gốc nhị phẩm linh thảo bây giờ Khương công tử chưa có động tĩnh gì, hẳn là chờ tên Bạch Khởi kia tỉnh lại, làm rõ nguồn cơn ...

Tứ phu nhân ngồi phịch xuống ghế, hai tay nàng đan vào nhau, ngón trỏ tay trái không ngừng gõ lên ngón trỏ tay phải, nàng là đang suy nghĩ.

Một lúc sau, nàng nói:

- Lão công, ta sẽ nói với phụ thân, tìm một chỗ cho Bạch Khởi trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Thương Huyền tông, xem như là bồi thường, chàng thấy thế nào?

Nhị Thân Vương lắc đầu, lão nói:

- Nhậm gia đang muốn ban quyền lực cho Khương công tử hành sự ở bên ngoài, lần trước Dạ Kiếm đội đã xuất hiện ở đầm Nguyệt Sương là bước khởi đầu, chỉ là bọn họ và hắn chưa có chỗ phát uy, chúng ta bây giờ vừa vặn là một cái đá kê chân phù hợp, nên chuyện này không đơn giản như vậy đâu.

Nhị Thân Vương thân sinh là hoàng tộc, sống trong hoàng cung tranh đấu sớm tối mấy trăm năm đương nhiên hiểu rõ mưu thuật bên trong, bởi vậy hắn chỉ cần nhìn qua hành động gần đây của Nhậm gia, liền suy đoán ra một hai ẩn ý đằng sau, tuy không rõ đằng sau còn chuyện gì khác đang che giấu hay không, nhưng chắc chắn ở bề nổi là như vậy.

- Ý chàng là ...

Nhị Thân Vương thở dài nói:

- Chuyện này e là chúng ta phải bỏ ra một cái giá cực lớn để dẹp xuống.

Nàng thẫn thờ, tính của Quách Thiệu Hoàng nhi tử của nàng, nàng biết rõ, nàng biết sớm muộn gì hắn gây họa, nhưng lần này, hắn chọc phải tai họa lớn như vậy, làm nàng và phu quân có chút đau đầu.

Nếu như Nhậm gia khai đao nhân từ một chút, có lẽ còn có thể gắng gượng được nhưng mà Nhậm gia xưa nay mệnh danh là Huyết Kiếm gia tộc, một khi đã không ra tay thì thôi, mà đã ra tay nhất định kiếm phải tắm qua máu tươi.

Tứ phu nhân trong long vô cùng lo âu, phụ thân của nàng chỉ là một trong những vị ngoại môn trưởng lão của Thương Huyền Tông, so về địa vị hay gia thế, đều không thể so sánh với Kiếm Vương.

...

Y quán Nhậm gia, Nhậm gia sơn trạch, Trung Thổ.

Kiếm Vương đi vào bên trong y quán, lão nhìn sơ qua Bạch Khởi, rồi lại nhìn qua Vũ Phàm, giọng thâm ý nói:

- Chuyện này đúng sai ta không cần biết, Bạch Khởi là nô bộc thân tín của ngươi mà lại bị người ta đánh ra nông nỗi này, ngươi phải đứng ra đòi một lời công đạo mới yên lòng thủ hạ dưới trướng.

Vũ Phàm cuối đầu nói:

- Dạ vâng sư phụ!

Lão xoay lưng nhìn ra ngoài, thẳng hướng đại điện Nhậm gia, từ tốn nói:

- Ngươi xem suy nghĩ cẩn thận mà hành sự, chuyện này không những ảnh hưởng thanh danh của mình ngươi mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Nhậm gia. Ta biết ngươi xưa nay hành sự cẩn trọng tránh phiền toái, nhưng đối với Nhậm gia ta, nhị lưu đế quốc vẫn là chưa đủ để ngươi phải nhấc lên đặt xuống.

Kiếm Vương nói như vậy, chính là muốn nhắc nhở Vũ Phàm hắn, cứ thẳng tay mà khai đao, đặt xuống uy danh của hắn bên ngoài.

Vũ Phàm xưa nay chỉ nổi danh về thiên phú và thực lực chứ về uy quyền trong tay, hầu như là con số không tròn trĩnh.

Bây giờ, Nhậm gia muốn xây dựng uy quyền cho hắn, từng bước đưa hắn trở thành biểu tượng của Nhậm gia ở bên ngoài.

Bất kỳ thế lực nào cũng vậy, ngoại trừ thực lực đời trước và tích lũy thâm hậu ra, thì phần còn lại là thế hệ tương lai của bọn họ, thế hệ trẻ càng nổi bật, càng cường đại, tương lai của thế lực đó càng phát triển.

Chuyện này cũng không có gì phức tạp, thử nghĩ một thế lực chỉ có đời trước chống đỡ, đời sau cứ mai một dần, thì không nào tiến xa hơn nữa, một khi đời trước ngã xuống, đạo thống sẽ biến mất theo ngay lập tức.

Bọn họ còn đang chưa biết tìm ai để khai đao, nào ngờ có Nhị Thân Vương tự mình đưa đến cửa.

Kiếm Vương không đợi Vũ Phàm trả lời, lão lại nói tiếp.

- Dạ Kiếm đội ngũ, dưới Kết Đan kỳ tùy ý ngươi sai sử, đây là lệnh bài!

Vũ Phàm đưa hai tay ra nhận, hắn nói:

- Vâng thưa sư phụ, đệ tử sẽ không để người thất vọng.

Câu chuyện của Bạch Khởi bây giờ không còn là chuyện trẻ con nữa, mà là câu chuyện chính trị.

Vũ Phàm hắn đành phải lựa thế mà hành sự theo lời sư phụ hắn dặn dò.

Vũ Phàm phân phó Trương Hoàng Khôi:

- Ngươi thông tri cho chấp pháp đội về chuyện này, trước xử lý theo tông quy.

- Vâng thưa công tử.

Vũ Phàm nói:

- Lục sư đệ ngươi thông tri cho Quách lão, từ chối tiếp nhận lễ của Nhị Thân Vương, Đại Thanh đế quốc giúp ta.

Lục Sở Mộ cúi đầu, nói.

- Vâng thưa công tử.