Chương 246: Biến cố (1)

Chớp mắt một cái, bảy ngày thời gian cũng đã trôi qua, Vũ Phàm bây giờ đã hoàn toàn hóa giải kiếm khí ở phạm vi một trăm trượng tính từ đại môn.

Xung quanh người hắn vỏn vẹn chỉ có 158 đạo kiếm khí, Vũ Phàm dùng 49 đạo kiếm khí của bản thân hoàn toàn khắc chế 149 đạo kiếm khí của Kiếm Ý chi địa, xác lập một kỷ lục mới, vượt qua cả Kiếm Thánh ngày trước 3 đạo.

Sở dĩ hắn vượt qua được thành tích của Kiếm Thánh chính là nhờ ba bước lùi sang phải kia.

Vũ Phàm từ từ mở mắt, hắn chậm rãi xoay người, thả cước bộ rời khỏi Kiếm Ý chi địa.

Lúc hắn tiến vào phải dùng cương khí hộ thể chống đỡ kiếm ý ở xung quanh, nhưng lúc hắn đi ra thì lại khác, hắn đã có thể tự tin dùng kiếm khí của bản thân mà hóa giải.

Vừa đi vừa phá giải kiếm khí kỳ thực khó hơn rất nhiều so với đứng tại chỗ phá giải, nhưng hắn lại có Chu Võng Phúc Thược hỗ trợ, cộng thêm thành quả tu luyện hơn mười ngày qua, nên cũng không tính là khó khăn gì.

Hắn cứ vậy thong thả đi ra khỏi Kiếm Ý chi địa để lại sau lưng đám đệ tử Nhậm gia đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn.

- Cái quỷ gì vậy?

Một tên Kết Đan sơ kỳ nói lớn thành tiếng, rõ ràng lúc hắn tiến vào còn thấy Nhậm Thường Sơn lúc bước ra vẫn phải dùng cương khí hộ thể, vậy mà Khương công tử cứ vậy mà bước đi, không một đạo kiếm khí nào có thể chạm vào người hắn.

Kiếm Khí Tùy Hành, đây là một bước mà tất cả các đệ tử Nhậm gia đều mong muốn đạt tới khi tu luyện ở trong Kiếm Ý chi địa.

Đệ tử tinh anh mà nói, thông thường để đạt được một bước này, ít nhất cũng phải là Nguyên Anh sơ kỳ mới có thể chạm tay đến, còn nếu nói ở cảnh giới Kết Đan kỳ mà đã đạt được bước này, cũng chỉ có mấy vị tiền bối như tam trưởng lão, Kiếm Vương, và Kiếm Thánh mà thôi.

Nhắc đến tam trưởng lão lại nói đến Nhậm Thường Sơn, y chỉ thừa kế được một phần thiên phú của phụ thân mà đã cường hãn như vậy, nếu như hắn có thể hoàn toàn thừa hưởng được thiên phú của phụ thân, tuyệt đối không thua kém quá nhiều so với Vũ Phàm như hiện tại.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Vũ Phàm sinh ra ở trong Nhậm gia như Nhậm Thường Sơn, e là cho dù Nhậm Thường Sơn có thiên phú của tam trưởng lão cũng không thể đuổi kịp Vũ Phàm.

Vũ Phàm khẽ mỉm cười vui vẻ, hắn vừa bước ra khỏi đại môn của Kiếm Ý chi địa, áp lực ở trên người hắn như được gỡ bỏ, hoàn toàn tiêu thất.

Hắn lại chậm rãi đi xuống bên dưới chân núi, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xế chiều ở xung quanh.

Nắng chiều tà tà ở lưng chừng thân cây, tia nắng một màu vàng cam, làm cho cả sâm lâm ngập trong một màu cam sắc rực rỡ.

Đệ tử ở dưới chân núi, thấy Vũ Phàm quần áo có chút tơi tả, nhưng thần sắc vui vẻ, liền biết hắn đã đạt được một vài thành tựu nhất định trong Kiếm Ý chi địa, liền chắp tay nói:

- Chúc mừng Khương sư thúc!

- Ừm!

Vũ Phàm nhẹ gật đầu đáp lễ bọn họ, rồi bước ra khỏi đại môn của Kiếm Sơn, vừa ra khỏi chỗ này, hắn liền tế lên phi kiếm, phi hành trở về sơn phong của mình.

Tiếu Ngưng Nhi lần này bế quan, có lẽ ít cũng phải nửa năm, nhiều thì cũng phải một năm, bởi vì nàng có nói, là muốn đột phá đến cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, sóng bước cùng với Vũ Phàm đi tiếp trên con đường đại dạo dài đằng đẵng này.

Đình viện trên đỉnh núi, tuy không to, nhưng thiếu nàng, quả thực Vũ Phàm hắn cảm thấy rất trống trải, có lẽ là hắn đã sớm quen với một mái ấm có tiếng cười nói vui vẻ của nàng.

Hắn đáp xuống nền gạch đá bên dưới, cất bước đi vào bên trong, Diệm Cơ ở Tây phòng, đang nằm gục trên bàn mà ngủ, tay vẫn cầm chặt bút lông gà chưa buông.

Tên Bạch Khởi thì không thấy bóng dáng đâu, chắc là hắn lại theo chân mấy vị đệ tử đời thứ tư hoặc là đám người Trương Hoàng Khôi đi thăm quan ở bên trong Thương Huyền Tông.

Vũ Phàm đi đến bàn pha trà ở bên trong đại sảnh, thị nữ thấy vậy liền nói:

- Công tử, để tiểu nữ!

- Được rồi, ta muốn tự tay pha trà!

- Dạ vâng thưa công tử.

Hắn đang pha dở ấm trà, thì bên ngoài truyền đến tiếng nói thất thanh.

- Công tử, công tử, xảy ra đại sự rồi!

Vũ Phàm khẽ nhíu mày, hắn đặt ấm trà trên tay xuống bàn, rảo nhanh bước chân ra phía ngoài, hắn hỏi Trương Hoàng Khôi.

- Có chuyện gì vậy Trương sư đệ?

- Bạch Khởi, ... hắn bị người ta đánh trọng thương!

Vũ Phàm ánh mắt có chút động, hắn giọng không rõ giận hay là vui nói:

- Ừm, hiện giờ hắn ở đâu?

- Hắn đang ở Y phòng của Nhậm gia với Tư sư huynh!

- Được rồi, dẫn ta đến đó!

Vũ Phàm gọi ra phi kiếm, phi hành theo sau Trương Hoàng Khôi, trong lòng có chút lo lắng, nhưng bên ngoài khuôn mặt sớm đã lạnh như băng, khó đoán ra được ý nghĩa của hắn.

Vừa đến Y quán, hắn đã ngửi thấy một mùi máu tanh, e là Bạch Khởi bị thương không nhẹ.

Bạch Khởi nằm trên giường, hôn mê sâu, toàn thân huyết nhục lẫn lộn, máu chảy ròng ròng từ bả vai.

Vũ Phàm chỉ đơn giản hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tư Phương Chính liền nhanh chóng thuật lại sơ qua câu chuyện.

Bạch Khởi xảy ra va chạm với một nhóm đệ tử ngoại môn, Luyện Khí kỳ trung giai của Thương Huyền Tông, đối phương là dòng dõi của hoàng thất Đại Thanh đế quốc, mà Bạch Khởi cũng không dám tùy tiện báo ra danh xưng của công tử trong nhà, nên liền bị đối phương ra tay không một chút kiêng kỵ, nên mới xảy ra cớ sự này.

Cũng may là Tư Phương Chính và Trương Hoàng Khôi đi ngang qua chỗ đó, kịp thời ngăn cản, nếu không, chỉ sợ là cái mạng cũng không giữ được.

Vũ Phàm lại hỏi lại.

- Là Bạch Khởi gây chuyện trước?

Tư Phương Chính nói:

- Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ, chắc là phải đợi Bạch Khởi tỉnh lại mới rõ nguồn cơn.

Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm không nói gì.

Dược lão ở một bên bắt mạch cho Bạch Khởi xong rồi lão nói:

- Đúng sai gì thì đối phương cũng ra tay quá nặng, đánh như vậy, nếu không có đan dược ngũ phẩm chữa trị, e là sẽ bị phế đi một nửa thực lực, Khương công tử, người cũng nên nói chuyện với bọn họ một chút!

Vũ Phàm nhẹ cúi đầu:

- Vâng thưa tiền bối!

Thủ hạ dưới trướng bị người ta đánh cho xém chút nữa là tàn phế, nếu như hắn không ra mặt, sợ là sau này khó mà thu phục thêm thủ hạ vào dưới trướng.

Chủ tử không biết bảo vệ thủ hạ dưới trướng mình, ai lại nguyện ý đâm đầu vào cơ chứ!

Nhưng chuyện này đúng sai hắn chưa rõ, cũng không thể làm bữa, cần phải suy nghĩ chu toàn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện.

Lục Sở Mộ vội vã chạy đến nói:

- Công tử, người đến rồi?

- Ừm!

Hắn lại nói:

- Tên cầm đầu là con út của Nhị Thân Vương, Đại Thanh đế quốc!

- Đại Thanh đế quốc?

Vũ Phàm khẽ nhíu mày hỏi lại.

- Vâng thưa công tử! - Lục Sở Mộ nhanh chóng đáp lời hắn.

- Ừm, ta biết rồi!

Vũ Phàm khẽ trầm ngâm, nhị lưu đế quốc, hắn vẫn có thể đối phó được.

...

Ở bên này, đại ca của Quách Thiệu Huy hung hăng tát cho tiểu đệ của mình một cái bạt tai.

- Ngươi, thật đúng là bị phụ mẫu chiều cho sinh hư, ở trong tông môn đánh cho người khác xém nữa thì bỏ mạng, ngươi tưởng đây là Đại Thanh đế quốc sao? Lại còn đánh người của Khương công tử? Ngươi ... ngươi đúng là ... ài, người đâu mau mau thông tri cho phụ thân ta đến Trung Thổ thành.

Quách Thiệu Hoàng vẫn chưa nhận thức được điểm quan trọng của sự việc trên mặt vẫn còn nỗi uất ức vì một cái tát của đại ca vừa nãy.

"Khương công tử là cái thá gì? Mẫu thân ta là nữ nhi của trưởng lão Thương Huyền tông tại sao lại phải sợ như vậy chứ, hơn nữa ta cũng chỉ đánh người hầu của hắn thôi, đại ca ta đúng là quá quắt mà!"