Chương 245: Kiếm Ý Chi Địa (2)

Bốn canh giờ sau,

Thời gian càng trôi qua, mức độ cảm nhận của Vũ Phàm đối với kiếm khí ở xung quanh hắn càng cao, từ chỗ nắm bắt được chuyển động của những đạo kiếm khí này, Vũ Phàm bắt đầu có thể thôi diễn được quỹ đạo chuyển động của nó khi có ngoại lực tác động.

Quan sát hai đạo kiếm khí ở phía tay hồi lâu, Vũ Phàm đã tính toán được quỹ đạo của nó, hắn liền quyết định ra tay.

Xoạt!

Một đạo kiếm khí bị Vũ Phàm đánh dạt sang một bên va chạm với đạo kiếm khí khác, cả ba tự triệt tiêu lẫn nhau rồi biến mất.

Bên ngoài, số đạo kiếm khí vờn quanh người hắn giảm xuống chỉ còn 217 đạo.

Vũ Phàm bây giờ chỉ cần dùng 108 đạo kiếm khí là đã có thể phòng ngự với 109 đạo kiếm khí ở xung quanh.

Vũ Phàm cẩn thận tính toán chuyển động của các đạo kiếm khí, hắn nhận ra rằng, chỉ cần hắn lùi lại ba bước rồi lại dịch sang phải một bước là có thể hoàn toàn né tránh đi ba đạo kiếm khí mà không phải tốn công phá giải.

Nghĩ là làm, hắn lùi lại ba bước chân, rồi lại dịch sang phải.

Mấy người ở xung quanh, có người nhếch mép cười, cho rằng hắn ban đầu thể hiện, bây giờ có chút không chịu nổi, liền phải lui lại, có người lại cảm thấy khó hiểu.

Nhưng bọn họ chưa cười được bao lâu, thì khuông mặt lại cứng đờ ra, số đạo kiếm khí tấn công ở xung hắn vẫn là 109 đạo, nhưng số đạo kiếm khí của hắn, chỉ còn 105 đạo.

Lùi vài bước chân đơn giản, hóa giải liền ba đạo kiếm khí.

Cách nghĩ này, quả thực rất khác biệt với lối tư duy của hầu hết mọi người ở đây, đó là lấy cứng chọi cứng, dùng kiếm khí hóa giải kiếm khí.

Vũ Phàm thì ngược lại, hắn không phải là người cứng nhắc, nếu như lùi một bước có thể tiến ba bước, hắn sẽ làm.

Vũ Phàm ở chỗ hắn đứng hiện tại, có mấy đạo kiếm khí có xu hướng hội tụ vào nhau, chỉ thiếu một lực tác động nữa mà thôi.

Hắn đánh ra hai đạo kiếm khí, phân biệt trái phải, ép năm đạo kiếm khí hội tụ vào một điểm cách người hắn không xa, bảy đạo kiếm khí va chạm nhau, tự triệt tiêu lực lượng, tan biến.

Bây giờ, hắn chỉ cần dùng 102 đạo kiếm khí để phá giải 109 đạo kiếm khí đang tán loạn ở xung quanh mà thôi.

Bốn canh giờ ngắn ngủi, giảm liền 7 đạo kiếm khí, cái này cũng là quá khoa trương đi.

Nhậm Thường Sơn trong lòng có chút nóng nảy, liền nhắm mắt cố gắng ngưng thần nhập định, tìm cách phá giải thêm kiếm khí ở chỗ hắn đang đứng.

Nhưng, hắn còn có thể tập trung sao?

Hơi thở của Vũ Phàm thập phần ổn định, tinh thần tập trung quan sát những đạo kiếm khí còn lại, hắn chém ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt, chếch xéo lên trên, trảm liền bốn đạo kiếm khí trên quỹ đạo của nó.

- Lại giảm thêm ba đạo nữa!

Có người không nhịn được nói lên thành tiếng, cái này rõ ràng là không khoa học nha.

Nhậm Thường Sơn nghe thấy vậy, tâm tình càng gấp gấp, mà hắn càng gấp gáp thì càng khó có thể tập trung để phá giải kiếm khí ở chung quanh.

Ở ngoài nhìn thì dễ, nhưng muốn dùng một đạo kiếm khí chém tan bốn đạo kiếm khí như Vũ Phàm cũng không phải dễ, không chỉ đơn giản phải nhìn ra được quỹ đạo của bốn đạo kiếm khí kia mà lực lượng của đạo kiếm khí thi triển ra còn phải đủ sức chống đỡ với bốn đạo kiếm khí đó nữa, thì mới có thể thành công hóa giải nó.

Nói cho dễ hiểu, tỷ như ngươi có thể nhìn ra quỹ đạo của nó, nhưng lại không đủ sức phá giải nó, thì chung quy lại mà nói, cũng chỉ có thể giữ suy nghĩ trong đầu, trên thực tế vẫn phải dùng bốn đạo kiếm khí để hóa giải.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba Vũ Phàm tiến vào Kiếm Ý chi địa.

Vũ Phàm dùng một đạo kiếm khí, đánh một vòng cung, thành công chém tan hai đạo kiếm khí ở trước mặt.

Số lượng kiếm khí hắn dùng để phá giải 109 đạo kiếm khí ở đây, chỉ còn vỏn vẹn 70 đạo.

Con số mà Nhậm Thường Sơn phải mất một tháng thời gian để đạt được, hắn lại chỉ mất ba ngày, làm cho Nhậm Thường Sơn cảm thấy bị đả kích rất lớn, hắn không thể chấp nhận nổi thất bại lần này.

Tâm tình nóng nảy, hắn không thể tập trung phá giải thêm một đạo kiếm khí nào khác, đành phải từ bỏ, lui ra ngoài, hy vọng có thể giải tỏa tâm trạng.

Giữa Vũ Phàm và Nhậm Thường Sơn mà nói, hai người bọn họ không chỉ chênh lệch về thiên phú kiếm đạo mà suy nghĩ cũng có điểm khác biệt rất lớn.

Nhậm Thường Sơn chủ tu cương kiếm, cho nên lối suy nghĩ cũng khá cứng nhắc, bộc trực, thường thích lấy cứng chọi cứng, cho nên những sự lựa chọn như né tránh, hay là tá đao sát nhân như Vũ Phàm vận dụng, hắn thường bỏ qua, mà cố gắng tìm cách phá giải trực tiếp bằng kiếm khí.

Lão thủy tổ Nhậm gia, ánh mắt khép hờ, miệng khẽ cười, lão xoay người đi vào bên trong, tùy ý ngồi xuống đại ỷ.

Cách phá giải kiếm khí cũng nói lên tính cách của một người.

Quan sát hắn tròn ba ngày, rốt cuộc lão cũng đã hiểu được Vũ Phàm hắn là người như thế nào.

Người như hắn, lão lại thấy hợp để làm người đứng đầu của một thế lực hơn là Nhậm Thường Sơn.

Nhưng tiếc là khác máu tanh lòng, lão không muốn truyền vị trí gia chủ Nhậm gia cho người ngoài.

Nhưng để hắn đứng đầu, chèo chống cho Nhậm gia thì lão vẫn có biện pháp.

Đột nhiên lão lên tiếng:

- Nói Nhậm Phi Phi chú ý chỉ bảo Tiếu Ngưng Nhi một chút!

- Vâng thưa lão thủy tổ!

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đáp lời lão.

Người trọng lợi ích thì dùng lợi ích mua chuộc, người trọng tình nghĩa, thì dùng tình nghĩa buộc chặt.

Lão qan sát Vũ Phàm cũng không phải chỉ mỗi ba ngày qua, nên lão biết, chỉ cần giữ được Tiếu Ngưng Nhi, liền giữ được Vũ Phàm

Lão yên lặng một lúc, thì lại nói:

- Chuyện phương Nam tiến triển đến đâu rồi?

- Thưa lão thủy tổ, lần trước Nhậm gia chúng ta và Dương gia mượn cớ có kẻ phương nam xâm nhập lên phương bắc, nên đã có thể cưỡng chế đưa cao thủ Hóa Thần kỳ xâm nhập xuống phía Nam điều tra, nhưng vẫn phải đi cùng với người của bọn chúng.

(p/s: ai quên thì đọc lại đoạn Ẩn Nặc Thành nha)

- Ừm, đưa tin tức Tửu Tôn Giả động thiên truyền xuống phía nam, cố ý mập mờ một chút.

Lão khép hờ đôi mắt, tùy tiện phân phó thủ hạ bên dưới.

Một giọng nam mạnh mẽ vang lên.

- Vâng thưa chủ nhân.

Đám người Cổ Sư ở phương nam, một khi nghe được tin tức của Tửu Tôn giả động thiên chắc chắn sẽ động tâm.

Thạch bích mà Tửu Tôn giả lưu lại, tuyệt đối là chí bảo của giới Cổ Sư, kiến thức mà Tửu Tôn giả kinh lịch qua đủ để cả Cổ Sư Lục Chuyển động tâm.

Chỉ cần một con kiến tham lam đi về phương Bắc tìm kiếm di tích của Tửu Tôn giả, lão sẽ có cớ xua quân đánh tới tổ kiến của nó.

Với thân phận của lão mà trực tiếp ra tay, sẽ dẫn đến cao thủ cửu chuyển xuất động đối phó, hơn nữa, còn có thể phát động chiến tranh quy mô lớn.

Nhưng nếu dàn xếp cho đám người trẻ hành sự thay mình thì lại khác.

Hai bên đều dè chừng lẫn nhau, cho nên có thể nói, những thiếu niên như Vũ Phàm đều là quân cờ trong đại cục của bọn họ.