Ba ngày sau,
Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành đích thân dẫn Vũ Phàm đến trước đại môn dưới chân núi Kiếm Sơn.
Lão từ tốn nói với Vũ Phàm:
- Với tính tình của con, ta cũng không quá lo lắng, nhưng vẫn muốn nhắc nhở, lần này tiến vào, con hãy cứ xem như là một lần tham quan Kiếm Ý của tiền nhân, đừng hấp tấp nóng vội, lĩnh ngộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, phàm là đại sự càng gấp gáp càng dễ thất bại, chậm rãi hành sự, đánh xuống căn cơ vững chắc, mới có thể đi xa, con hiểu chứ?
Sở dĩ lão nói những lời này là bởi vì gần đây, Vũ Phàm phát triển quá nhanh chóng, lại được trên dưới Nhậm gia ban cho nhiều đặc ân khoa trương, lão sợ những điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, đánh vỡ đi tính cách trầm ổn vốn có trước đây, mà sinh ra tự phụ kiêu ngạo, gặp chút khó khăn sẽ dễ sinh ra nản lòng thoái chí mà thui chột tài năng vốn có của hắn.
Vũ Phàm cúi đầu trân trọng đáp lời sư phụ.
- Đệ tử nguyện nghe sư phụ căn dặn!
Lão hài lòng gật đầu nhìn thân ảnh của Vũ Phàm đang cúi mình ở trước mặt lão.
Vũ Phàm là cái thứ nhất đệ tử mà lão cảm nhận được hắn luôn luôn tôn sư trọng đạo, trọng tình trọng nghĩa.
Lời nói, hành động, cử chỉ và ánh mắt của hắn đều thể hiện được điểm này, tất không phải giả dối, người như hắn, rất khó có thể tìm ra người thứ hai.
Lão đỡ Vũ Phàm, vỗ vai hắn nói:
- Được rồi, con tiến vào đi!
- Vâng thưa sư phụ.
Vũ Phàm vái chào lão, rồi tiến vào bên trong Kiếm Sơn.
Hắn mang theo lệnh bài đi xuyên qua quang mang hộ tráo, bước vào bên trong.
Ở trong này, cảnh vật không khác những ngọn núi bình thường là bao, duy chỉ có một điểm khác biệt, chính là nó toát lên vẻ đẹp cổ lão của thời gian.
Một khu rừng già cỗi.
Tương truyền Kiếm Sơn là ngọn núi đầu tiên mà Kiếm Thánh tu luyện, sau này khi Kiếm Thánh đắc đạo liền dùng thần thông dời nó về đây, lập thành Kiếm Sơn của Nhậm gia.
Cho nên có thể nói, tuổi thọ của ngọn sơn phong này, có lẽ còn cao hơn cả Kiếm Thánh, đại năng, bán bộ Địa Tiên.
Vũ Phàm bước trên con đường đầy sỏi đá và rêu phong, cước bộ chậm rãi ổn định, đi lên phía trên, thưởng thức phong cảnh ở chung quanh.
Lắng nghe tiếng tước điểu hót vang ở khắp nơi, pha thêm tiếng suối chảy róc rách hòa vào với tiếng lá xào xạc trong gió như một bản giao hưởng của thiên địa.
Gió thổi nhè nhẹ, hạc bay trên nền trời trong vắt, lá xanh bay bay trong gió, một thiếu niên nhàn hạ đi trên đá rêu phong giữa rừng xanh bạt ngàn.
Khung cảnh này đẹp như thủy mặc.
Hắn cứ vậy đi đến Kiếm Ý chi địa bên trong Kiếm Sơn, tâm tình buông lỏng thư thả.
Còn một trăm trượng nữa mới đến đại môn của Kiếm Ý chi địa, nhưng Vũ Phàm đã bắt đầu cảm nhận được sự sắc bén và uy áp của Kiếm Ý mà các vị tiền bối lưu lại ở bên trong.
Bên trong Kiếm Ý có một cái bia đá vô cùng cao lớn, trên đó chằng chịt vết kiếm lưu lại, hẳn đó là Kiếm Ý Bích trong lời sư phụ hắn.
Khoảng cách từ đại môn Kiếm Ý chi địa đến Kiếm Ý Bích là một nghìn trượng, tùy theo sức chịu đựng của mỗi người mà tiến vào nông hay sâu.
Bước qua đại môn của Kiếm Ý chi địa, Vũ Phàm liền cảm nhận được áp bách vô cùng lớn, mấy chục đạo kiếm khí liên tục tấn công hắn, nhưng không đánh vỡ được cương khí hộ tráo xung quanh người.
Càng đi sâu vào bên trong, kiếm khí càng sắc bén, uy áp càng mạnh.
Ở đây cũng có một vài đệ tử đang lĩnh ngộ, hẳn là dùng cống hiến đổi lấy cơ hội tiến vào đây, có cả đệ tử tu vi Nguyên Anh kỳ ở chỗ này.
Hiện tại, Nhậm Thường Sơn đang đứng tĩnh tâm lĩnh ngộ ở khoảng cách năm mươi trượng, tính từ đại môn tiến vào.
Kết Đan kỳ đệ tử có thể bước tới một bước này đã là không tồi rồi.
Vũ Phàm nhanh chóng đạt được khoảng cách năm mươi trượng, uy áp lúc này áp lên người hắn đã mạnh hơn mấy lần so với lúc ở ngoài rìa.
Kiếm khí cũng nhiều hơn gấp bội, thậm chí ngưng tụ thành từng tia, chém ngang chém dọc ở không trung.
Vũ Phàm hắn cảm thấy, ở chỗ này là đã đủ để làm quen bước đầu, liền dừng lại, đứng yên ở một chỗ, nhắm mắt, ngưng thần nhập định, bắt đầu quá trình cảm ngộ.
Trước khi tiến sâu vào bên trong, hắn muốn đem chính mình nhập môn, quen thuộc với chỗ này, rồi mới đi tiếp.
Hắn không phải là sợ, mà là đánh xuống nền tảng cho chính mình có thể đi xa hơn về sau.
Vũ Phàm hắn xưa nay đều hành sự như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, thu lại Chu Võng Phúc Thược thần thông, bằng tâm của bản thân, hắn dần cảm nhận kiếm khí ở bên ngoài.
Trong mớ kiếm khí hỗn loạn bên ngoài, hắn từ từ tách chúng ra, rồi cố gắng nắm bắt chuyển động của từng tia một.
Vũ Phàm bắt đầu thu hẹp phạm vi của cương khí hộ thể, dùng kiếm khí của bản thân chống đỡ với kiếm khí hỗn loạn ở xung quanh.
Cương khí hộ thể cứ thu hẹp dần dần mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Đạo bào hắn bị kiếm khí chém cho tơi tả.
Vũ Phàm tĩnh tâm dùng tâm niệm của bản thân, cảm nhận từng đạo kiếm khí lao đến, rồi dùng chính kiếm khí của bản thân hắn, đánh tan đi những đạo kiếm khí này.
Một đạo kiếm khí của hắn tương ứng với một đạo ở bên ngoài, cứ như vậy, một đạo rồi hai đạo, rồi thẳng đến hơn trăm đạo xung quanh hoàn toàn bị hắn hóa giải.
Lúc này cũng đã qua hai canh giờ.
Đạo bào hắn bây giờ chỉ phiêu phù theo chiều gió, không còn bị kiếm khí chém trúng nữa.
Hắn đã thành công.
Một bước này nói dễ liền dễ, nói khó liền khó, ở đây có hơn trăm đạo kiếm khí, nếu như Vũ Phàm hắn tùy tiện dùng hơn mấy trăm đạo kiếm khí đánh loạn cũng có thể thủ, đương nhiên chuyện này quá dễ dàng rồi, nhưng mà dùng đúng 109 đạo kiếm khí để đánh với 109 đạo kiếm khí bên ngoài, lại là chuyện khác.
Kiếm Thánh đứng lặng yên dưới gốc cây, ánh mắt như nhìn thấu tất cả động tĩnh ở Nhậm gia sơn trạch, nhìn về phía Kiếm Sơn, lão hình như là đang quan sát Vũ Phàm.
Lão nhàn nhạt nói thành tiếng.
- Không tồi!
Bước tiếp theo mà Vũ Phàm muốn đạt tới, chính là dùng một đạo kiếm khí của mình, chống lại hai ba đạo kiếm khí khác cùng một lúc.
Đây mới là điểm mấu chốt của ải này mà hắn muốn vượt qua.
Phía bên kia, Nhậm Thường Sơn rốt cuộc cũng đã thành công rút số lượng kiếm khí xuống còn 70 đạo để chống đỡ với 109 đạo kiếm khí ở xung quanh.
Hắn đã mất hơn một tháng ở chỗ này, nắm bắt chuyển động chuẩn xác của 109 đạo kiếm khí cùng lúc, quả là không dễ dàng gì.
Hắn mở mắt ra nhìn xung quanh một lúc, liền phát hiện Vũ Phàm cũng ở chỗ này.
Hắn thoáng đếm qua số lượng kiếm khí ở xung quanh Vũ Phàm, chợt giật mình, 218 đạo!
Vũ Phàm hắn đến đây bao lâu rồi, một tuần, năm ngày hay là ba ngày.
Theo như Thường Sơn hắn biết, Vũ Phàm mới về Trung Thổ được một tuần mà thôi.
Điều này có nghĩa là việc hắn làm trong bảy ngày thời gian, đối phương chỉ tiêu tốn chưa đến bảy ngày thời gian để đạt được.
Nếu như hắn biết được Vũ Phàm chỉ mất hai canh giờ, sẽ lập tức thổ huyết vì bị đả kích.
Vũ Phàm hắn có giác quan vô cùng nhạy bén, cộng thêm thiên phú Kiếm Đạo trời ban, nên chuyện này đương nhiên không khó.
Ngày trước, lúc ở Kết Đan kỳ, Kiếm Thánh không có cổ trùng hộ thể cộng hưởng tăng cường giác quan, lão cũng chỉ mất có bốn canh giờ mà thôi.