Trên một ngọn sơn phong của Thương Huyền Tông.
Hôm nay trời có gió lớn, thổi rừng cây lay động từng hồi xào xạc.
Giang Tuyết đứng trên một nhành cây cao, gió thổi làm tóc này phiêu phù trong gió, váy áo không ngừng phập phồng, trên tay nàng vẫn cầm một cái ngọc giản truyền tin.
Ánh mắt của nàng xa xăm, có chút buồn, có chút hoài niệm, có chút không phục.
Thiếu niên ngày đó nàng xông đến tận phủ khiêu chiến, giờ đây đã là nhân trung chi long ở Trung Thổ, đem nàng đặt cạnh hắn quả thực là một trời một vực.
Phấn đấu của nàng từ thuở niên thiếu đến bây giờ, vẫn là không theo kịp thiên phú của Vũ Phàm, nàng thở dài, ánh mắt man mác buồn.
Ngày đó nàng vẫn còn nghi ngờ quyết định của Kiếm Vương đại nhân, ôm hy vọng sớm ngày vượt qua hắn, vậy mà quay đi quay lại chưa đến ba năm thời gian, hắn hoàn toàn bỏ nàng ở lại phía sau.
Khoảng cách giữa nàng và hắn càng lúc càng xa.
Nàng bất giác ôm chặt cánh tay của mình.
- Ài ...
Giang Tuyết thở dài thành tiếng, xung quanh không có ai đáp lại tiếng thở dài này của nàng, chỉ có tiếng xào xạc của rừng cây ở xung quanh.
Tiếng xào xạc đưa nỗi lòng nàng cuốn theo chiều gió.
...
Bên ngoài Thương Huyền tông, Trung Thổ thành.
Trên bầu trời, hơn trăm phi kiếm có khắc chữ Nhậm, ồ ạt bay trên không trung, khí thế vô cùng cường ngạnh, nhưng không ai dám dị nghị một câu.
Thậm chí bọn họ cũng chủ động đi vòng một chút, tránh va chạm với người Nhậm gia.
Đi đầu đội ngũ là Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản, theo sau lưng y là Khương Chính Hạo, Kiếm Vương đệ tử.
Bên dưới, tu sĩ to nhỏ bàn tán.
- Xem ra Khương công tử có thể sẽ trở thành đại trưởng lão đời tiếp theo của Nhậm gia nha.
- Ta còn nghe nói, Kiếm Thánh đại nhân đã cho y vào danh sách trưởng lão chi tranh đời này nữa.
- Ngươi chắc chứ?
- Chắc, chính miệng đệ tử dòng chính Nhậm gia truyền ra ngoài.
- Chậc, vậy thì không còn gì phải bàn cãi nữa rồi, Nhậm Thường Sơn công tử hẳn là sẽ đảm nhận vị trí gia chủ Nhậm gia, Khương công tử đảm nhận vị trí đại trưởng lão, phối hợp trấn áp quần hùng tứ phương a!
- ...
Bây giờ nơi nơi đều bàn tán về Vũ Phàm, hầu như không có ai để ý đến chuyện Nhậm gia đang âm thầm đưa binh lực dưới trướng về phía Nam, thông qua danh nghĩa Liễu gia, Thiên Hỏa đế quốc.
Lần này trở về, bởi vì biểu hiện của Tư Phương Chính không tồi, liền được thu vào làm đệ tử Nhậm gia, được nhận chỉ dạy từ các bậc trưởng lão.
Nhận được tin này, Tư Phương Chính vô cùng mừng rỡ, bây giờ hắn không chỉ có tài nguyên tu luyện dồi dào, mà còn được nhận sự chỉ dạy từ gia tộc Kiếm Tu nổi danh ở Thiên Huyền Đại Lục, đây là điều mà không ít người trẻ tuổi như hắn ngày đêm ao ước.
Còn về phía Vũ Phàm, sau khi vấn an sư phụ xong, liền trở về đình viện của mình bên trong Nhậm gia sơn trạch.
Ngưng Nhi đang trong giai đoạn bế quan tu luyện, nên không có ở sơn phong, chỉ có mỗi Bạch Khởi, Diệm Cơ và hai thị nữ hầu hạ mà thôi.
Bạch Khởi thì vẫn đang luyện công ở sau, còn Diệm Cơ đang ê a đọc từng chữ, theo căn dặn của Ngưng Nhi.
Diệm Cơ thấy Vũ Phàm ở ngoài sân, nó liền buông sách trên tay xuống, chạy ào ra ngoài, giơ hai tay đòi bề, nhảy vào lòng của Vũ Phàm.
- Ca ca, ca ca đã về!
Vũ Phàm bế nó lên tay, rồi gọi ra phi kiếm, đưa nó đi ra sau núi đi dạo, tiện thể quan sát Bạch Khởi một chút.
Phải nói tên nhóc Bạch Khởi này rất kiên trì, Vũ Phàm căn dặn nó luyện động tác cơ bản, mỗi ngày một trăm cái mỗi động tác, nó liền cố gắng luyện tới một trăm hai mươi cái mới chịu nghỉ.
Bạch Khởi đứng trên mỏm đá ở giữa con suối, liên tục vung kiếm chém xuống, động tác lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tuy đã có thế, nhưng quỹ đạo vẫn chưa chuẩn xác, vẫn còn lệch giữa các lần chém.
Bạch Khởi hắn muốn luyện tới cảnh giới như Vũ Phàm, trăm kiếm như một, mũi kiếm chém vào cùng một chỗ mới thôi.
Vũ Phàm dùng ánh mắt hài lòng nhìn thiếu niên thân thể cường tráng bên dưới.
Nhớ ngày đầu gặp tên nhóc này, nó vẫn còn gầy trơ xương a, không ngờ bây giờ lại có thể tráng kiện như vậy.
Vũ Phàm hạ xuống mặt đất trong vô thanh vô tức, đặt Diệm Cơ lên vai xong để nàng ôm chặt đầu của mình, hắn mới cúi xuống nhặt một cành cây lên, đi đến trước mặt của Bạch Khởi.
Vũ Phàm tùy tiện cắm cành cây xuống mỏm đá, vậy mà nó thật sự lún sâu vào bên trong.
"Chân khí quán đỉnh!"
Bạch Khởi liền nhận ra thủ pháp này của Vũ Phàm, nó cũng đã từng đọc qua trong sách, phương pháp này có thể tăng cường sức mạnh, độ bén, hoặc thậm chí là độ cứng cho vật phẩm được quán đỉnh.
Trên đỉnh cành cây là một cái chạc ba nhỏ, vừa lọt một ngón tay út, Vũ Phàm tùy tiện khắc lên mấy đạo phù văn phòng ngự, gia tăng lực chống đỡ cho nhành cây, xong xuôi lại đặt thêm một hạt đậu bằng hàn thiết vào chính giữa, hắn dùng lực ấn nó xuống, dính chặt vào thân cây, rồi nói:
- Ngươi chém vào chính giữa chạc ba này, chém trúng hạt đậu là coi như thành công!
Bạch Khởi cúi đầu nói:
- Vâng thưa công tử!
Vũ Phàm tùy ý gật đầu một cái, rồi lùi lại ra xa, để cho Bạch Khởi thử.
Bạch Khởi vung kiếm lên chém vào chính giữa chạc ba, một tiếng đương* thanh thúy vang lên, hắn đã chém trúng hạt đậu.
Liên tục chín lần chém sau đó, Bạch Khởi chém hụt ba lần, coi như tỷ lệ thành công bảy thành, thành tích này cũng không tệ.
Vũ Phàm thấy vậy, cũng động viên hắn một câu tiếp thêm ý chí cho Bạch Khởi:
- Không tồi, cố gắng luyện tập thêm!
- Dạ vâng công tử, hạ nhân nhất định sẽ chăm chỉ!
- Ừm!
Diệm Cơ ngồi trên vai Vũ Phàm cứ nhe cái răng ra cười với Bạch Khởi, cổ vũ tinh thần cho y.
Hắn tùy ý gật đầu rồi mang theo Diệm Cơ rời đi.
Ở cấp độ của Vũ Phàm, hắn không còn cần phải luyện những thứ cơ bản như vậy nữa, mà cái hắn cần bây giờ là cảm ngộ Kiếm Ý và thông linh được với Kiếm Tâm của hắn.
Nhất Niệm kiếm đang được tu sửa bởi một vị Nhất Đại Tông Sư luyện khí của Thiên Huyền Đại Lục, ước chừng, một tháng thời gian nữa là nó sẽ hoàn thành.
Vừa vặn đến lúc, Hoa Sơn cổ phái đến Thương Huyền tông giao lưu tỷ võ.
Vũ Phàm dự định nghỉ ngơi một hai hôm, sẽ tiến vào Kiếm Sơn của Nhậm gia để tu luyện.
Kiếm Sơn của Nhậm gia gồm có hai khu vực chính, một là, Kiếm Ý chi địa, nơi lưu lại Kiếm Ý của các bậc tiền bối từ xưa đến nay, để lưu lại cho thế hệ sau học hỏi và lãnh ngộ, tuy kiếm ý của mỗi người mỗi khác, tùy theo tâm cảnh mà đản sinh, nhưng việc tham khảo kiếm ý của các bậc tiền bối sẽ giúp cho hậu bối tiết kiệm không ít công sức và thời gian.
Hai là, Kiếm Trận, nơi đệ tử Nhậm gia đối kháng với kiếm nhân khôi lỗi của Nhậm gia, để luyện tập kiếm chiêu và khả năng đối chiến.
Bình thường đệ tử chỉ có thể tiến vào Kiếm Trận để tu luyện, nên dần dà gọi mãi thành quen, thành ra, cứ thuận miệng gọi nó là Kiếm Trận, chứ thực chất nó chỉ là một phần của tòa Kiếm Sơn này.
Mà muốn tiến vào Kiếm Ý chi địa, cần phải có sự cho phép của trưởng lão hội thì mới có thể đi vào, nếu tự ý đi vào, dù là ai, thân phận ra sao, toàn bộ đều bị phế bỏ, trục xuất khỏi gia tộc.
Vũ Phàm hắn lại khác, hắn có lệnh bài Kiếm Sơn của Kiếm Thánh ban cho, có thể tùy ý đi lại ở bên trong này, cho nên hắn mới nghĩ đến việc tiến vào đây để tu luyện.
Vũ Phàm cũng không ôm hy vọng trong dăm ba ngày có thể lãnh ngộ kiếm ý, chỉ đơn giản hắn muốn học hỏi tinh hoa từ kiếm chiêu của các vị tiền bối mà thôi.