Chương 242: Hồi kết

Bằng mắt thường không thể nhìn thấy khí vận, chỉ có Lý Trường Ca thông qua hệ thống trợ giúp mới thấy từng sợi tơ khí vận mỏng manh, một phần thì đang chảy vào cơ thể Vũ Phàm, một phần thì đang hư thoát ra khỏi thiên địa.

Thứ mà Lý Trường Ca nhắm đến là khí vận đang hư thoát kia, Khí Vận Cướp Đoạt Phù nhanh chóng thu lại chỗ khí vận đang hư thoát chỗ xác con Độc Mãng Giao Long kia.

Côn Bằng cổ trùng trong Chân Nguyên Giải của Vũ Phàm đột nhiên động đậy, nó cảm nhận được năng lượng khí vận ở bên ngoài, liền há to cái miệng, hút vào một hơi.

Ngay thiên linh cái của Vũ Phàm, hình thành một điểm màu đen kịt, ồ ạt hút khí vận vào bên trong nội thể.

"Ting! Cướp đoạt khí vận bị gián đoạn ..."

"Ting! Cướp đoạt khí vận bị gián đoạn ..."

...

"..."

Lý Trường Ca kinh hãi nhìn tên họ Vũ ở đằng xa, chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống như mình.

Côn Bằng hút sạch khí vận phiêu đãng ở bên ngoài, liền quay trở lại trạng thái ngủ say như ban đầu, nhưng lân giáp trên người nó, đã bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt nhàn nhạt.

Cao thủ hộ đạo của các nhà, chỉ đành trơ mắt mà nhìn, đối phương tuy cũng là Đại Thừa kỳ cao thủ như bọn họ, nhưng khác biệt ở một chỗ, hắn có Kiếm Ý nhị giai.

Một điểm khác biệt này của Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản đã đủ áp chế toàn bộ Đại Thừa sơ kỳ cao thủ ở đây.

Cho nên lúc nãy, y mới lên tiếng không kiêng nể ai là như vậy.

Thiên Tuyết Mai đứng từ xa nhìn thân ảnh Vũ Phàm, theo như tình báo của gia tộc nàng, hắn xuất thân bình thường từ một nơi không thể nào xa xôi hẻo lánh hơn, vậy mà bây giờ lại đang từng bước đăng thiên.

Ngay cả Dạ Kiếm đội của Nhậm gia cũng xuất hiện để hộ giá cho hắn, làm nàng vô cùng bất ngờ.

"Không ngờ Nhậm gia lại xem trọng hắn đến như vậy."

Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Vũ Phàm, một màn này của chủ nhân y, Kiếm Thánh, đã dồn sự chú ý của thiên hạ lên người Vũ Phàm một cách hoàn hảo.

Thuận lợi lấy hắn làm một cái màn che, giấu đi cơ mật ở bên trong.

Bây giờ nhắc đến Nhậm gia người ta chỉ nghĩ đến "Khương Chính Hạo" công tử mà thôi.

Vũ Phàm cảm nhận được một sự thay đổi kỳ diệu ở bên trong cơ thể hắn, nhưng hắn lại không rõ là cái gì, nhưng hắn cảm nhận được, nó tuyệt đối có lợi cho hắn.

Dạ Kiếm đội đứng ở xung quanh, đồng thanh hô lớn cùng với ba người Tư Phương Chính.

- Chúc mừng công tử!

Lúc bấy giờ đệ tử thế lực nhị lưu các lộ mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vã lên tiếng chúc mừng hắn lấy lòng.

- Chúc mừng Khương công tử!

- Chúc mừng Khương công tử!

- ...

Không ít người có mặt ở đây chua xót, bấy giờ bọn họ mới nhận ra, bọn họ là quân cờ của Nhậm gia, để Nhậm gia đắc thủ một trận cờ này.

Không ít người cho rằng bố cục này là do Kiếm Vương sắp đặt cho Vũ Phàm, nhưng tuyệt đối không ai nghĩ rằng, chính Vũ Phàm mới là kẻ sắp đặt hết thảy.

Kể cả chuyện của Nhị Thân Vương cũng nằm trong lòng bàn tay của hắn. Đó là lý do hắn không chọn tấn công ở phía trước mà lùi lại phía đuôi, là tránh không bị Nhị Thân Vương nhằm vào.

Dù hắn có nhiều chiêu bài, nhưng đối mặt với cao thủ Hóa Thần kỳ vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ngày đó, nhờ có Trúc Quân Tử cổ trùng mà Vũ Phàm dễ dàng phân biệt được tình báo của Lý Trường Ca là thật hay giả, nhờ vậy mà có thể kịp thời chuẩn bị bố cục ở đây.

Còn lý do vì sao Dạ Kiếm đội lại xuất hiện trễ như vậy là có ba lý do, một là Dạ Kiếm đội xuất hiện vào điểm mấu chốt sẽ giúp Nhậm gia lập uy, tăng danh vọng, hơn là xuất hiện ngay từ đầu, hiệu quả này vô cùng khác biệt, giống như việc đưa than ngày tuyết còn hơn đưa củi ngày hè.

Thứ hai là để câu con cá lớn - trưởng lão Ám Hồn Điện, nếu như Dạ Kiếm đội xuất hiện quá sớm, khẳng định lão sẽ chạy mất, công sức điều động nhân sự của Nhậm gia sẽ đổ sông đổ bể.

Và quan trọng là mượn chi uy của Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản mà đường đường chính chính giết Độc Mãng Giao Long, đoạt khí vận đến tay.

Nhậm gia công lao lẫn uy danh có đủ, người khác cũng không dám dị nghị.

Đối với kế sách này của Vũ Phàm, trưởng lão hội của Nhậm gia hoàn toàn đồng tình.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, vô cùng mỹ mãn, Nhậm gia thành công lập uy, ra tay cứu đệ tử các lộ thế lực thuận tiện bán cho bọn họ một cái ân tình, lại có thể đường đường chính chính cướp đoạt Độc Mãng Giao Long khí vận.

Đệ tử bình thường chỉ nhìn thấy Vũ Phàm hắn là kẻ may mắn được thiên đạo che chở mới có được cơ duyên như vậy.

Nhưng trong mắt của Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản thì khác, lão đã hiểu, tại sao Vũ Phàm đi được đến đây, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Vũ Phàm nhìn về phía Lý Trường Ca, ánh mắt có chút sâu sắc, nhẹ gật đầu.

"Tên họ Lý này không đơn giản!"

Nếu có cơ hội Vũ Phàm muốn tìm hiểu đối phương kỹ một chút.

Hắn lại đưa mắt nhìn Dạ Kiếm đội, trong lòng âm thầm hy vọng, một ngày hắn cũng sở hữu một đội ngũ mạnh mẽ như này.

...

Ở Trung Thổ Thành, hậu viện của Nhạc gia.

Nhạc Thanh Phong thu lại Tinh Bàn Thiên Tượng, hắn lẩm bẩm:

- Khí Vận tranh đoạt! Tiểu tử đó quả thực đem đến cho ta thật nhiều bất ngờ a!

Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân.

- Thiếu chủ, gia chủ cho gọi người!

- Ta biết rồi!

Nhạc Thanh Phong đi qua mấy lối rẽ, đến gian phòng của phụ thân hắn.

Vừa bước vào, Nhạc gia gia chủ đã nói:

- Nhi tử, con ngồi đi!

- Vâng thưa phụ thân! Không biết người cho gọi con là có chuyện gì?

Nhạc gia gia chủ thở dài nói:

- Dạo này con có chuyện gì giấu ta hay không?

Lão nhìn Nhạc Thanh Phong đầy thâm ý, dò hỏi hắn, dạo này nhi tử lão đột nhiên trầm tĩnh lạ thường, hơn nữa, có rất nhiều chuyện mà lão không nghĩ là hắn có thể thông hiểu ở độ tuổi này.

Nhạc Thanh Phong sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói:

- Phụ thân, nhi tử không có gì phải giấu người cả!

- Thật chứ?

- Nhi tử có thể cam đoan với phụ thân!

Lão hừ lạnh nhìn trên dưới Nhạc Thanh Phong một lượt, nhưng dưới thủ thuật của y, làm sao Nhạc gia gia chủ có thể nhìn ra điểm dị thường cho được.

- Được rồi, nếu như ngươi đã nói vậy, thì ta cũng không còn gì để hỏi, ngươi lui đi!

- Vâng, nhi tử xin phép cáo lui.

Lão nhìn theo bóng lưng Nhạc Thanh Phong, lão vẫn cảm nhận được điều gì đó không đúng, nhưng vẫn chưa thể dò xét ra, lão nghi ngờ con trai mình, bị người đoạt xá!

"Hừm, không ổn, Nhạc gia gia chủ này quả nhiên tâm tư cẩn thận!"

Nhạc Thanh Phong rảo bước nhanh về phía đình viện, trong đầu không ngừng tính toán nước đi tiếp theo.

Có lẽ hắn sẽ tiến vào tông môn tu luyện một thời gian dài, tránh đi sự dò xét của Nhạc gia.

"Đành phải như vậy!"

Tuy hắn còn nhiều chuyện phải làm ở bên ngoài, nhưng bây giờ không thể không tránh mặt một thời gian.

Vào bên trong Hoàng Thiên tông luyện, lúc trở ra, hắn cũng có cái cớ để biện hộ cho việc tính cách thay đổi của bản thân.

"Chậc ... đành thu liễm thêm một chút nữa vậy, tiểu tử phong quang tạm thời tặng cho ngươi ..."

Nhạc Thanh Phong tự mình thở dài, rảo bước nhanh về hậu viện của mình.