Độc tố này tuy không thể độc chết được Mãng Giao nhưng có thể làm nó bị suy yếu đi một hai thành, từ đó tạo thế tấn công đột phá.
Tuy bình thường hầu hết mọi tu sĩ đều rất bài xích độc sư, nhưng những trường hợp như thế này, họ lại thấy đám người độc sư vô cùng lợi hại.
Từ một chỗ lân giáp bị đánh vỡ ban đầu, dần dà vết thương khuếch tán ra xung quanh, gần một canh giờ sau phía đuôi nó đã bị tu sĩ đả thương không ít chỗ, lân giáp và huyết nhục lẫn lộn, máu đen chảy ra không ngừng.
Ở phía đầu của nó cũng đã bắt đầu bị thương một vài chỗ, nó rống lên từng hồi thị uy hòng dọa đám tu sĩ thoái lui.
Tu vậy, phe tu sĩ cũng không khá hơn bao nhiêu, hơn năm mươi tu sĩ tham gia vây công lúc nãy bây giờ cũng chỉ còn ba chục người còn sức chiến đấu, hai mấy người còn lại người thì bị kiệt sức người thì bị độc xâm nhập buộc phải thoái lui khu trừ độc tố.
Nhị Thân Vương cười khẩy, lão nói:
- Chúng ta cũng nên hỗ trợ bọn họ một chút rồi.
Hắc y nhân lập tức cúi đầu nói:
- Vâng thưa vương gia!
Nhị Thân Vương lại nói, nhưng không phải nói với tên Hắc Y Nhân.
- Lần này ta mạo hiểm giúp các ngươi giăng ra cái lưới lớn này, các ngươi nhớ phải giữ lời hứa của mình.
Ở trong không trung một giọng nói bán nam bán nữ đáp lời y:
- Khặc, khặc, Nhị Thân Vương ngươi phải biết, bọn ta là ai chứ, chút chuyện cỏn con đó, không thành vấn đề.
Đám hắc y nhân ồ ạt tràn vào đầm Nguyệt Sương, ánh mắt lăm lăm sát khí.
Lục Sở Mộ truyền âm cho Vũ Phàm.
"Công tử, rắn đã rời hang!"
Vũ Phàm nở một nụ cười quỷ dị, hắn đột nhiên hung hăng công kích về phía trước.
Lý Trường Ca ngạc nhiên cực độ, không phải lúc này tên họ Vũ kia phải thoái lui sao?
Ngay lúc Mãng Giao quật đuôi về phía Vũ Phàm, hắn canh ngay lúc đuôi của Mãng Giao gần chạm đến người, giơ Mộc Kiếm lên chống đỡ, giống như là trúng đòn, lại lập tức dùng Thần Long Bộ Pháp đạp lui về sau.
Thời điểm vô cùng chuẩn xác, tư thế vô cùng hoàn hảo, đứng ở ngoài nhìn như hắn bị đánh trúng.
Nhưng trên thực tế là hắn hòa cùng một nhịp với Mãng Giao làm ra một bộ dáng này.
BÀNH!
Vũ Phàm ho ra nhúm máu, ba tên sự đệ vô cùng phối hợp.
- Công tử!
- Công tử!
- ...
Đám đệ tử Hoa Sơn cổ phái vô cùng đắc ý, cố ý nói lớn.
- Hừ đúng là kẻ mãng phu!
- Đáng đời, muốn tranh công với Tống sư huynh chúng ta phỏng? Ha ha ha ...
Tống Thư Liễu khẽ nhíu mày, hẳn là có chuyện gì đó, tên kia từ đầu đến bây giờ vô cùng cẩn thận không thể đột nhiên mà lỗ mãng như vậy được.
Hắn liền cẩn thận lùi lại.
Bên trong rừng rậm, một đám hắc y nhân ồ ạt xông ra ngoài, hô lớn.
- SÁT!
Một đám hắc y nhân điên cuồng lao về phía Vũ Phàm trước tiên, bởi đơn giản là hắn đang bị thương, hơn nữa, cũng chỉ có ba tên đứng ở xung quanh thủ hộ.
Vũ Phàm cố ý làm như vậy để thu hút bọn chúng đồng thời tranh thủ thời gian cho đám người kia nhìn nhận tình hình.
Ngược lại với dáng vẻ bị thương lúc nãy, Vũ Phàm vô cùng sinh long hoạt hổ, hắn như có chuẩn bị trước, ném ra hơn chục khỏa Hỏa Liên Châu.
ĐÙNG ... ĐÙNG ... ĐÙNG
Hỏa Liên Châu bạo nổ sáng cả một vùng trời đen tối, tiếng nổ vang cả rừng rậm.
Đám hắc y nhân vốn tưởng có thể đắc thủ nào ngờ lao vào giữa tâm nổ của Hỏa Liên Châu, không ít kẻ bị hỏa diệm công kích đến trọng thương.
Thậm chí có mấy kẻ xui xẻo, đứng ngay trung tâm vụ nổ, bị chấn nát tứ chi.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi.
Tư Phương Chính khí thế đại thịnh, hắn hét lớn:
- Bảo vệ Khương công tử!
Trương Hoàng Khôi lập tức tiến sát Vũ Phàm thi triển Điểm Tuyết Thương đánh bạt đám ám khí đang bay về phía này, tận lực hộ giá cho Vũ Phàm.
Tiếng thét của hắn làm cảnh tỉnh tất cả tu sĩ có mặt ở đây, lại thêm Lý Trường Ca ở phía sau cũng hét lớn phụ họa:
- Là Ám Hồn Điện và Âm Thi Tông!
Lúc này tất cả liền bừng tỉnh, bọn họ đã nhận biết được tình hình.
Lập tức đình chỉ công kích Mãng Giao, lui về sát cánh cùng nhau đối phó lũ Ám Hồn Điện và Âm Thi Tông.
Đối với chúng tu sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục mà nói, Ám Hồn Điện và Âm Thi Tông là hai thế lực không nên tồn tại, cực kỳ bài xích với người của hai thế lực này.
Bởi vì bọn chúng, không chuyện ác gì không làm, táng tận lương tâm.
Đối phương còn chưa công kích Lý Trường Ca, vậy mà hắn đã một mạch nói ra được danh tự của đám hắc y nhân, làm bọn chúng biến sắc.
Con Mãng Giao như được giải vây, lao nhanh về phía vách núi, nơi mà Nhị Thân Vương đang đứng, y cười gằn.
- Khặc, khặc, là lão thiên chiếu cố Nhị Thân Vương ta!
Hắn phi thân lên đón đầu Độc Mãng Giao Long, với một thân tu vi Hóa Thần sơ kỳ của y, đối phó với Độc Mãng Giao Long nguyên anh kỳ trọng thương, chính là dễ như trở bàn tay.
Phía bên này, đệ tử của các thế lực đã bắt đầu giao chiến với đám người hắc y nhân.
Hoa Sơn cổ phái không hổ danh là môn phái hiệp nghĩa ở trong tu chân giới, Tống Thư Liễu dẫn đầu, xông pha chém giết đám người hắc y nhân, khí thế vô cùng hung hãn.
Vũ Phàm vừa giao chiến với đám người Ám Hồn Điện, vừa quan sát động tĩnh bên phía Độc Mãng Giao Long, ngay khi Nhị Thân Vương để lộ khí tức, Vũ Phàm cười nhạt một cái.
Để lão giúp Vũ Phàm hắn một tay vậy!
Mộc Kiếm trong tay Vũ Phàm đột nhiên đại thịnh, khí tức toát ra còn dữ dội hơn lúc giao chiến với Độc Mãng, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ sẫm, thu hút sự chú ý của những người có mặt ở đây.
Vũ Phàm đạp cước bộ, nhanh chóng lao đến một tên Kết Đan sơ kỳ có vẻ lúng túng ở phía trước.
Hắn thấy Vũ Phàm nhằm vào mình, tay chân luống cuống thi triển vũ kỹ hòng chặn lại Vũ Phàm.
Nhưng đã chậm.
Từ chỗ Vũ Phàm đến chỗ hắn đứng, khoảng cách chỉ có một trăm trượng, mà khoảng cách này đối với Vũ Phàm, chính là khoảng cách lý tưởng để hắn đột sát đối phương.
Chỉ trong ba hơi thở, Vũ Phàm đã đánh tới, tàn ảnh của hắn vẫn còn lưu lại trên không trung, nối lại tàn ảnh này, chính là thần long chi hình.
Vũ Phàm trước dùng Xuất Kích Kiếm Quang đánh tan quang mang hộ tráo trước mặt y, sau lại dùng Lạc Nhạn Triền Kiếm rút ngắn khoảng cách đâm tới, đối phương đỡ được một đòn này chân tay run lẩy bẩy vì dư lực phản chấn.
Không cho đối phương thở dốc, Vũ Phàm đánh ra một chiêu Quang Lưu Trảm, rồi vòng sang một bên hông đón lõng, đâm tới một kiếm Bạch Vân Xuất Tụ.
Hai chiêu này, gần như là diễn ra trong cùng một lúc, tên bị Vũ Phàm nhắm đến không cách nào đỡ cả hai chiêu.
Hắn đỡ được Quang Lưu Trảm, bị chấn văng ra phía sau, chưa kịp ổn định thân hình thì lại bị Vũ Phàm đâm một kiếm ngang hông, máu chảy ròng rã, sắc mặt tái nhợt.
Hắn cắn chặt môi, liều mạng giữ tỉnh táo, cố gắng tìm cách kéo giãn khoảng cách, cận chiến không phải sở trường của sát thủ.
Ngay khi hắn bước sang trái rồi định lùi lại, Vũ Phàm đã đón lỏng.
Một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ nện xuống như tinh tú hàng lâm, chấn tên kia đập mặt xuống nền đất bên dưới oanh ra một cái lỗ to.
Hắn là sát thủ, cận chiến trong thời gian dài vô cùng bất lợi, chỉ có lợi dụng tốc độ vượt trội mà ra vào du kích nhất kích tất sát đối phương.
Vậy mà tốc độ bây giờ thua xa Vũ Phàm, ngay cả chuyển động của y đã bị Vũ Phàm nắm bắt, không khác gì rơi vào tử cục.
Nội giáp hắn vỡ nát, pháp bảo phòng ngự cũng bị một kích vừa nãy đánh cho vỡ vụn, hắn kinh hãi nhìn thân ảnh cầm mộc kiếm ở trên không trung.
"Một kích vừa rồi vượt qua năm vạn cân cự lực?"
Pháp bảo phòng ngự của hắn có thể chịu một kích toàn diện của Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ bình thường, vậy mà Vũ Phàm một kích chém nát, đây là khái niệm gì.
Khi hắn hoàn hồn, một ánh sáng bao trùm cả người hắn, chục viên Hỏa Liên Châu bạo nổ, chấn nát cơ thể hắn thành từng mảnh vụn, không ngừng bốc cháy dưới sức nóng của hỏa diệm, thân tử đạo tiêu.
Cả quá trình đột sát này, diễn ra trong vòng hai phút, làm mọi người ở đương trường kinh hãi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái này cũng quá khoa trương đi!
Sở dĩ Vũ Phàm có thể làm được như vậy, chính là bởi vì hắn có thể nắm được điểm yếu của đối phương, ra tay cực kỳ dứt khoát, không cho đối phương kịp xoay xở, mới đạt được kết quả vượt trội như vậy.