Chương 239: Bọ ngựa bắt ve sầu (1)

Bất tri bất giác đám người hắc y nhân của Ám Hồn Điện và Âm Thi Tông lùi lại một mảng lớn cách xa khỏi chỗ Vũ Phàm hắn đứng.

Ánh mắt sắc bén của Vũ Phàm phối với thanh kiếm màu đỏ sẫm trong tay, làm bọn họ có chút sợ hãi.

Đại Nội Tổng Quản của Nhậm gia đứng ở xa quan sát, cũng không thể không khen Vũ Phàm hắn một câu.

"Hảo tiểu tử, lại có thể ra tay dứt khoát như vậy!"

Mạn Thành Khôi, anh trai của Mạn Lưu Vân ở phía sau cẩn thận quan sát thật kỹ Vũ Phàm, ngày trước, Vũ Phàm cũng tham gia vào cuộc tập kích sơn trại mà đệ đệ hắn đồn trú, cho nên cũng nằm trong danh sách báo thù của hắn.

Hắn đang chờ cho Vũ Phàm kiệt sức mới tung ra sát chiêu với đối phương, còn bây giờ hắn chỉ đánh qua loa với đám lâu la mà thôi.

Nhưng với tình hình hiện tại, hắn cũng không dám nắm chắc được sáu thành đắc thủ.

"Chết tiệt!"

Hắn không ngờ Vũ Phạm lại có thể phát triển nhanh trong thời gian ngắn như vậy.

Vũ Phàm nhìn về phía ba người đang vô tình tách ra khỏi đột ngũ, hắn giậm chân lao tới.

Trương Hoàng Khôi, Tư Phương Chính và La Tiểu Phong lập tức hiểu ý, lao vọt về phía này, chia nhau ra hỗ trợ Vũ Phàm, người thì cản đám hắc y nhân viện trợ, người thì mở đường, người thì bọc hậu cho hắn, phối hợp vô cùng ăn ý.

Vũ Phàm lao như tên bắn, phút chốc đã tới trước mặt ba người, hắn quét ngang một đường, Quang Lưu Trảm bay nhanh về phía ba tên nọ.

Bành! Bành! Bành!

Ba tên đồng loạt tế lên pháp bảo chống đỡ công kích của Vũ Phàm.

Trương Hoàng Khôi bồi thêm một chiêu, Thổ Đột Thích ngay sau chiêu của Quang Lưu Trảm của Vũ Phàm, hoàn toàn đánh nát phòng ngự của tên đứng ở bên phải, hắn bị đánh bay ra khỏi hàng ngũ.

Vũ Phàm chớp lấy thời cơ, nhảy bổ lên cao, hai tay nắm chặt mộc kiếm, trảm một chiêu băng thiên địa liệt, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Tam Trọng Thiên, xuống đỉnh đầu của tên kia.

Tên này hoảng hốt tế lên song nhận đánh trả, lại gọi ra khiên thuẫn pháp bảo toàn lực chặn đòn của Vũ Phàm.

Nhưng chiêu này của Vũ Phàm quả thực quá mạnh, lực lượng gần bảy vạn cân cự lực, hoàn toàn vượt qua khả năng chống trả của hắn.

Chiêu của hắn bị một kiếm này đánh tan, kiếm khí ầm ầm nện xuống khiên thuẫn, dư lực chấn hắn bay thẳng xuống mặt đất bên dưới, oanh ra một lỗ lớn gần chục trượng, tay cầm khiên bị Vũ Phàm đánh nát xương đòn.

Đau đớn vô cùng!

Mấy tên ở bên ngoài muốn lao lên đột kích sau lưng Vũ Phàm liền bị Tư Phương Chính chặn lại, hắn hừ lạnh, vung kiếm quét ngang một đường, nguyệt nhận kiếm khí quét ngang không trung, bức lui đám kền kền trực chờ cơ hội thoái lui.

Tên nằm dưới hố, vừa xoay người định đào thoát, một cái lư đỉnh nện thẳng lên lưng của hắn.

Một cơn đau khủng khiếp truyền từ sống lưng hắn lên thẳng đỉnh đầu, cả người hắn gập đôi lại như con tôm, đôi mắt trợn ngược nằm trong hố sâu, vừa vặn bằng Tứ Tượng Đỉnh.

Đỉnh này của Vũ Phàm nặng bốn vạn cân cự lực, do Liễu gia đặc biệt chế tạo bằng Hàn Thiết vạn năm tặng hắn thay cho Hồng Hỏa Lư trước đây.

Ngay cả đám hắc y nhân, những người trong hắc đạo cũng phải rùng mình trước thủ đoạn của Vũ Phàm, chớp mắt là giết liền hai mạng người, nhiều người tự hỏi, hắn thật là người của phe chính đạo ư?

Ngày trước trong bí cảnh, sát tâm của hắn đã được rèn dũa một lần, cho nên đối với Vũ Phàm bây giờ mà nói, một khi hắn động sát tâm, đối phương nhất định phải chết!

Vũ Phàm lưng đứng thẳng tắp, khí thế như sát thần, ánh mắt quét ngang một lượt chiến trường xung quanh hắn, không một ai dám nhìn thẳng, ngay cả Mạn Thành Khôi cũng chột dạ không dám nhìn Vũ Phàm.

Lý Trường Ca cảm nhận được một đợt lạnh chạy dọc sống lưng, hắn khẽ lắc lắc cái đầu, cười khổ, may ngày đó hắn không chọc giận tên họ Vũ này, nếu không thì hắn sẽ chết vô cùng khó coi.

Lý Thiến Mai vừa đánh ở bên này vừa nhìn Vũ Phàm đứng giữa vòng vây, không ai dám lại gần, ánh mắt có chút lay động.

Phải nói là soái, soái trong soái!

Năm phút ngắn ngủi, hai mạng người, nhìn toàn trường khiếp sợ, Vũ Phàm cười lạnh trong lòng.

Hắn không chọn kẻ mạnh nhất để ra tay, đơn giản chọn ra hai kẻ yếu nhất, liên tiếp hạ sát, chấn nhiếp toàn trường, hiệu quả mạnh mẽ hơn hẳn.

Ý chí chiến đấu của đám hắc y nhân bây giờ đảm bảo đã rơi xuống vực sâu.

Bây giờ muốn vực lại ý chí của bọn chúng, một là phải giết được Vũ Phàm, hai là cũng phải có kẻ giết được người chính đạo với tốc độ như vậy.

Cả hai điều này, khẳng định khó có ai làm được.

Diêu Mộng Dao trong lòng dâng lên cỗ tư vị khó tả, tên họ Khương này lúc nào cũng là tâm điểm của chiến trường, phải nói là y có hiệu quả chấn nhiếp kẻ địch cực kỳ cao.

Một người, một kiếm trấn áp chiến trường.

Nhưng mà phải nói là thủ hạ của Vũ Phàm, cũng không phải hạng tầm thường, quần công phối hợp, thủ hộ, tiên phong, trợ uy vô cùng chuẩn xác, không một kẽ hở, cứ thể như bốn người bọn họ là một.

Chỉ cần Vũ Phàm động, bọn họ liền hiểu ý.

Chung Bá Nhã nuốt vào một nước bọt, cái tên họ Khương ở bên kia, ngày đó nếu thật sự động sát tâm với hắn, sợ là hắn có hai cái mạng cũng không đủ để nhặt về.

Hoa Sơn cổ phái bây giờ, một từ không phục cũng không dám nghĩ, chứ đừng đến nói lời nặng nhẹ.

Một bóng đen lao vọt tới chỗ Vũ Phàm, lớn giọng hô:

- Khương Chính Hạo, tiếp chiêu của ta!

Hắn nói như vậy là muốn thách đấu tay đôi với Vũ Phàm.

Đám người Ám Hồn Điện và Âm Thi Tông, muốn lấy lại sĩ khí, chỉ có thể đánh bại Vũ Phàm mà thôi, đây là cách dễ nhất, còn giết hai người liên tục trong năm phút mà nói, có ai ở đây đủ năng lực như Vũ Phàm hắn.

Tư Phương Chính không phải kẻ ngốc, hắn lao lên chặn đối phương lại, chỉ dùng một chiêu, Nghênh Phong Kiếm đã đẩy đối phương lui về sau.

Hắn hừ lạnh, giọng ngạo nghễ nói:

- Muốn đấu với công tử nhà ta? Ngươi chưa có đủ tư cách!

Vũ Phàm sớm biết ý định của đối phương, còn đang định truyền âm cho Tư Phương Chính lên tiếp chiến, nào ngờ tên này lại lanh lẹ như vậy, đỡ cho hắn một hồi phiền phức.

Nếu trận này Tư Phương Chính thắng, tương đương với toàn trường ở đây, không có ai đủ tư cách chiến với Vũ Phàm, nếu hắn thua, Vũ Phàm sẽ tiếp tục luân xa chiến, dù thắng hay bại, người được lợi vẫn là Vũ Phàm.

Chung Bá Nhã vốn còn nghĩ sẽ xem được kịch hay, nào ngờ, thủ hạ của Vũ Phàm lại thông minh như vậy, hắn lỡ miệng chửi thề.

- Mẹ nó!

Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, đây đáng lẽ là điều đúng đắn nên làm lúc này, bởi đây là chiến trường, không phải chỗ biểu diễn.

Vũ Phàm nhìn Tư Phương Chính nhẹ gật đầu cổ vũ tinh thần cho y, còn bản thân lại lao đến hai tên còn đang co ro một góc vừa nãy, tiếp tục chém giết.

La Tiểu Phong và Trương Hoàng Khôi, trái phải hợp lực với Vũ Phàm, khóa chặt bọn chúng lại.

Chiến trường lúc này mới lấy lại dáng vẻ vốn có của nó, mọi người mới từ bàng hoàng mà tỉnh lại, lao vào chiến đấu điên cuồng.

Còn ở bên này, trở thành lôi đài của Tư Phương Chính và tên mặt nạ khỉ màu bàng bạc.

- Nghé con không sợ cọp!

Tên mặt nạ khỉ gầm lên, dùng đại đao bổ tới.