Chương 237: Vây giết Độc Giao (2)

Vũ Phàm và Tống Thư Liễu cũng đã ra tay, đệ tử các thế lực lớn cũng không chần chừ nữa, lập tức tham chiến hàng loạt.

Độc Mãng Giao Long rơi vào đường cùng, càng đánh càng hung hãn, độc khí quanh thân nó càng lúc càng nồng đậm.

Gần trăm tu sĩ tiến vào đây vây công Độc Mãng Giao Long, vậy mà đến bây giờ cũng chỉ còn hơn tám mươi người.

Đa số những tu sĩ này đều là khinh suất lúc ban đầu mà bỏ mạng.

Càng về sau mọi người càng cẩn thận hơn hẳn, tỷ lệ tử vong cũng giảm xuống nhanh chóng.

Nhưng tu sĩ bị mãng giao đánh cho trọng thương cũng không ít, tính đến bây giờ cũng chỉ còn khoảng chừng năm mươi người là còn sức chiến đấu.

Bọn họ chủ yếu đều đến từ các thế lực lớn ở Trung Thổ hoặc Cổ Phái.

Nhị Thân Vương hai tay chắp sau lưng, tay y không ngừng lần chuỗi hạt niệm, đôi mắt cẩn thận quan sát nhất cử nhất động ở bên dưới mà không chớp lấy một cái.

Ánh mắt sắc bén như bọ ngựa rình bắt ve sầu.

Chiến đấu ở đầm Nguyệt Sương càng lúc càng mãnh liệt, chênh lệch một đại cảnh giới, không chỉ đơn giản lấy số lượng là có thể bù đắp.

Hơn nữa đây lại còn là Độc Mãng Giao Long thân mang khí vận, tuy nó rơi vào kỳ suy yếu nhưng không có nghĩa nó là quả hồng mềm muốn giết liền có thể giết được.

Oành!

Ầm ... ầm ... ầm.

Lại một đám tu sĩ bị Độc Mãng Giao Long quật trúng, một cú quật đuôi của nó nặng hơn thập vạn cân cự lực, vượt qua sức phòng ngự bình thường của tu sĩ Kết Đan kỳ.

Hơn nữa những cái gai ở đuôi của nó đều mang theo kịch độc, để nó quật trúng liền cực kỳ phiền phức, không những bị thương mà còn bị kịch độc ăn mòn và xâm nhập vào cơ thể.

Con mãng giao này rất ranh mãnh, nó nhằm vào đám tu sĩ yếu nhất mà đánh trước, dần dần giảm đi số lượng kẻ địch vây công nó.

Xác tu sĩ bị độc dịch của nó ăn mòn thối rửa nằm rải rác khắp nơi.

Mùi huyết nhục pha lẫn mùi độc tanh nồng phảng phất trong không khí khiến người ta không khỏi buồn nôn.

Càng chiến đấu dài hơi, độc giao càng có lợi, quanh thân nó độc vụ không ngừng tản ra, thẩm thấu vào cơ thể của tu sĩ qua da thịt, qua hô hấp.

Tống Thư Liễu nhét tiếp một mai Thập Bách Độc Giải Dược vào trong miệng, lập tức cắn nát rồi nuốt xuống, vừa kháng độc, vừa tấn công làm chiến lực của hắn giảm đi đáng kể.

Vũ Phàm cũng làm ra một bộ nuốt giải độc đan y hệt như chúng tu sĩ ở xung quanh, giấu đi một thân miễn nhiễm độc thể của hắn, nhưng sức chiến đấu của Vũ Phàm vẫn mạnh hơn Tống Thư Liễu hai ba thành, làm cho đám đệ tử các đại thế lực cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Đám đệ tử Hoa Sơn cổ phái bởi vì đố kỵ sức mạnh của Vũ Phàm mà cố ý hạ thấp hắn, buông lời gièm pha.

- Hừ, nếu không phải được Kiếm Thánh ban cho Giao Long Tý, còn lâu hắn mới đuổi kịp Tống sư huynh của chúng ta!

- Đúng vậy, nhưng mà thiên phú không thể bù đắp bằng ngoại vật, sớm muộn Tống sư huynh sẽ lần nữa vượt qua hắn mà thôi.

- ...

Tống Thư Liễu nghe được những lời đàm tiếu này trong lòng cũng không có nổi lên chút nào đố kỵ với Vũ Phàm, ngược lại hắn lại đặt Vũ Phàm thành mục tiêu để hắn vượt qua.

Khác hẳn với Chung Bá Nhã ở bên cạnh, đang hết sức đắc ý khi Vũ Phàm bị chúng sư đệ gièm pha, nhưng ngoài mặt vẫn nói.

- Không thể không nói, Khương Chính Hạo cũng có một phần thiên phú không tồi, tiếc là phẩm hạnh lại không bằng đệ tử Hoa Sơn cổ phái chúng ta.

Đám đệ tử Hoa Sơn cổ phái nghe thấy vậy, liền vô cùng bội phục tên họ Chung kia có tấm lòng đại lượng không chấp chuyện cũ.

Nếu bọn họ biết tên họ Chung này, từng là người đâm lén Tống Thư Liễu thì không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Tống Thư Liễu cười nhạt, hắn nói:

- Phẩm hạnh của hắn, ít nhất cũng hơn một vài người ở đây.

Chung Bá Nhã chột dạ, hắn im lặng không dám nói tiếp nữa, ánh mắt có chút ái ngại nhìn Tống Thư Liễu.

Ngũ Hành Nhạc Kiếm trận của Hoa Sơn cổ phái, lần này được Tống Thư Liễu và Diêu Mộng Dao đích thân áp trận, hiệu quả liền vô cùng khác biệt so với lần vây công Vũ Phàm và Thanh Liên.

Con Độc Mãng Giao Long bị Hoa Sơn cổ phái chặn lại ở phía trước không cách nào tiến về phía vách núi để lẩn trốn.

Ở phía sau đuôi lại bị bốn người Vũ Phàm vây chặt, không cách nào quay đầu, hoặc chuyển hướng, tình thế chật vật vô cùng.

Ở phía đầu và sau đuôi, lân giáp của Độc Mãng Giao Long nứt nẻ tràn lan, có mấy chỗ đã để lộ da thịt bên trong.

Trương Hoàng Khôi đâm mạnh một thương về phía trước, hoàn toàn chấn nát lân phiến ở chỗ đó, để lộ lớp da bóng bẩy ở bên trong.

Hắn vừa thu thương về, Vũ Phàm liền bồi tới một kiếm, Lạc Nhạn Triền Kiếm mãnh liệt đâm tới, lưu lại một vết ngấn sâu trên lớp da của nó.

Đâm xong một kiếm này, Vũ Phàm ra hiệu lùi lại về phía sau, cả đội ngũ lập tức phi thân né tránh.

Oành!

Vũ Phàm vừa lui vừa bồi Xuất Kích Kiếm Quang và Quang Lưu Trảm để chặn lại một chiêu Giao Long Bái Vỹ này của nó.

BÀNH! BÀNH!

Đuôi của độc mãng, quét mạnh qua chỗ bọn họ đứng vừa nãy, chấn nổ hai chiêu Quang Lưu Trảm và Xuất Kích Kiếm Quang của Vũ Phàm làm không khí bạo nổ ầm ầm, dư lực quét thành từng vòng hoàn lưu thổi về bốn phương tám hướng.

Một chiêu này của nó, cho dù là Vũ Phàm, nếu trúng phải, tuyệt đối thụ thương không nhẹ.

Vũ Phàm quan sát nó từ lúc đầu đến bây giờ, sớm đã nhận ra được thói quen và dấu hiệu mỗi khi nó có ý định công kích, cho nên hắn chỉ huy ba tên sư đệ dưới trướng, tiến thoái vô cùng nhịp nhàng.

Đám đệ tử ở phía bên kia sớm cũng nhìn theo Vũ Phàm mà chiến đấu, hắn lui thì bọn họ tiến, hắn tiến thì bọn họ lui, nhờ vậy mà giảm bớt tỷ lệ bị thương không ít.

Côn Luân cổ phái đệ tử, thì thầm to nhỏ với nhau.

- Khương công tử hắn thật lợi hại, vậy mà nắm được chuyển động của con Độc Mãng nhanh như vậy.

- Đúng vậy, cũng may là Lý sư huynh nhận ra điểm mấu chốt, nói chúng ta học theo, nếu không nãy giờ chúng ta đã sớm bị nó quật tới chết a!

- Phải, phải, Lý sư huynh so ra cũng không kém Khương công tử bao nhiêu a!

Côn Luân cổ phái do Lý Trường Ca dẫn đầu, phối hợp với đội ngũ của Vũ Phàm, phụ trách một bên của con Độc Mãng Giao Long mà đưa nó vào thế gọng kìm, khóa chặt hai hướng.

Vũ Phàm đối với biểu hiện này của Lý Trường Ca và đội ngũ của Côn Luân cổ phái rất là hài lòng.

Lý Trường Ca vừa rút lui, vừa giơ ngón tay cái lên với Vũ Phàm, ý bảo lợi hại.

Vũ Phàm sớm đã quen động tác này của hắn, nên cũng mặc kệ, tập trung toàn lực áp tới mà công kích.

BÀNH! BÀNH! BÀNH! ... BÀNH!

Một vệt máu đen chảy dài trên đuôi của Độc Mãng Giao Long, nó đã bị thương.

Tất cả tu sĩ ở chỗ này, lần nữa phải kinh ngạc trước sức công kích mạnh mẽ của đội ngũ Vũ Phàm, bọn họ của có bốn người, vậy mà lại là đội ngũ đầu tiên làm Độc Mãng Giao Long bị thương đến chảy máu như vậy.

Thiên Tuyết Mai đánh một phi châm bay nhanh về điểm bị thương của Độc Mãng Giao Long, hòng thông qua chỗ này mà đầu độc nó.

Vũ Phàm liền giả bộ phối hợp với nàng, đánh ra một đạo tiểu phi đao, bồi lên phi châm tựa như tiếp lực, nhưng trên thực tế là tiếp thêm độc dịch của hắn lên phi châm.

Cái phi châm lún sâu vào trong thân của con Độc Mãng Giao Long, làm nó rít lên đinh tai nhức óc.

Thiên Tuyết Mai nhìn sang phía Vũ Phàm gật đầu tỏ ý đa tạ hắn đã trợ lực cho nàng.

Vũ Phàm chỉ nhẹ gật đầu đáp lễ, rồi lại tập trung công kích con Độc Mãng Giao Long.

Chỉ qua mấy phút thời gian, hầu hết mọi người đã cảm nhận được công kích ở phía đuôi của nó đã giảm đi một thành, đây là dấu hiệu của sự suy yếu.

Mọi người hưng phấn liên tục gia tăng lực đạo công kích.