Chương 217: Nhậm gia bội kiếm

Liễu gia không hổ danh là lão hổ thành tinh ở Thiên Hỏa Đế Quốc, ngay khi Vũ Phàm xác nhận mối quan hệ với Thanh Liên liền cho người phô trương thanh thế với ngoại giới.

Thịnh yến này không chỉ đơn giản là để chiêu đãi Vũ Phàm hắn, mà còn là dịp để Liễu gia dằn mặt các thế lực ở nơi đây.

Mục hoàng thất cũng không chịu lép vế, ngay buổi chiều đã sai người mang đến chỗ Vũ Phàm hơn chục gốc tứ giai linh thảo, cùng vô số trân dược khác với cái cớ chúc mừng Thập Tam công chúa Thiên Hỏa Đế Quốc kết nghĩa huynh muội với Vũ Phàm, và tặng lễ giúp hắn mau chóng hồi phục thương thế.

Đây chẳng qua là Mục hoàng thất mượn gió bẻ măng, thông cáo với những đế quốc lân cận rằng Mục hoàng thất bọn họ có mối liên hệ không tệ với Kiếm Vương đệ tử Khương Chính Hạo.

Nhậm gia, hậu sơn.

Phong cảnh hữu tình, suối chảy từng tiếng róc rách, trời về xế chiều, một màu cam sắc, khí trời lạnh lẽo.

Nhậm Thiên Hành nhận được tình báo từ thủ hạ dưới trướng, trong mắt ánh lóe lên tinh quang, vừa hay Nhậm gia của lão cũng cần một cái bàn đạp để tiến về phương Nam, vậy thì nhân cơ hội này tiện tay thu Liễu gia về dưới trướng vậy.

Kiếm Thánh đứng ở một bên, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phương Nam xa xăm rồi nói:

- Tên tiểu tử đó đã bắt đầu lôi kéo phe cánh rồi sao?

Nhậm Thiên Hành nghe câu này không rõ ý tứ của phụ thân hắn là đang giận hay đang vui, liền thăm dò một chút:

- Phụ thân, để nhi tử nhắc nhở hắn một tiếng!

Kiếm Thánh xua tay nói:

- Không cần, thế hệ này của Nhậm gia đã quá ỷ lại rồi, để hắn vực dậy thiết huyết của Nhậm gia thay chúng ta vậy.

Nhậm Thiên Hành cúi đầu nói:

- Vâng thưa phụ thân!

Kiếm Thánh tùy tiện phân phó:

- Phái cao thủ Đại Thừa kỳ đến Liễu gia ban cho Mục Thanh Liên bội kiếm của Nhậm gia xem như là lễ của Nhậm gia chúng ta chúc mừng nàng và Vũ Phàm.

Nhậm Thiên Hành nở một nụ cười thỏa mãn, hắn đương nhiên hiểu dụng ý bên trong của Kiếm Thánh, y đã nghĩ tới chuyện thu Liễu gia thành vật trong túi chuẩn bị cho đại kế, thì không thể nào phụ thân hắn không nghĩ tới việc này cho được.

- Đa tạ phụ thân thành toàn!

Kiếm Thánh nhẹ gật đầu, lão đứng đó ngắm mây trời buổi xế chiều.

Tuyết bắt đầu rơi lác đác, lão hừ lạnh một cái, tuyết ở hậu sơn lập tức tan thành sương lững lờ rồi tan biến.

Nếu Hợp Thể kỳ đi từ Trung Thổ thành đến hoàng đô Thiên Hỏa đế quốc phải mất ba ngày phi hành liên tục, thì Đại Thừa kỳ cao thủ chỉ cần hai ba canh giờ là đã có thể đến đây.

...

Hoàng đô Thiên Hỏa Đế Quốc,

Mặt trời d đã huất bóng nhường chỗ cho sao trời lấm tấm thương khung.

Màn đêm yên tĩnh bị một đạo phi kiếm xé toang, sáng rực một màu trên bầu trời, tu sĩ đang hiên ngang phi hành là Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản.

Có mấy lần, Hợp Thể kỳ cao thủ của Thiên Hỏa Đế Quốc cảm thấy khó chịu khi có tu sĩ phi hành ngang ngược không một chút thu liễm như vậy, dự định tiến lên ngăn cản, nhưng thấy lệnh bài Nhậm gia bên hông y, lập tức thối lui, cản đường người Nhậm gia, chính là tự tìm đường chết.

Yến tiệc vừa bắt đầu không lâu, khí tức Đại Thừa kỳ cao thủ đột ngột phủ xuống Nhậm gia, sắc mặt mọi người liền kinh hãi, nhìn lên bầu trời, một đạo thân ảnh đứng trên phi kiếm đặc trưng của Nhậm gia, khí thế hiên ngang bá đạo, giọng y trầm mà vang, quanh quẩn trong thiên địa.

- Nhậm gia gia chủ ban tặng Nhậm gia bội kiếm cho Mục Thanh Liên, chúc mừng nàng và Khương công tử kết nghĩa huynh muội, hy vọng Nhậm gia và Liễu gia ngày thêm gắn kết!

Toàn trường một hồi bùng nổ, cái lễ này của Nhậm gia quả thật là lớn, lớn đến nỗi ngay cả Liễu gia lão tổ cũng phải thất thố kinh hỷ, Mục gia lão tổ lại càng thấp thỏm không thôi.

Một cái bội kiếm này đại biểu cho Nhậm gia ý chí muốn thu Liễu gia về dưới trướng của bọn họ, cũng là muốn tuyên bố với ngoại giới, Khương Chính Hạo hắn đủ phân lượng để đại diện cho Nhậm gia hành sự ở tu chân giới này.

Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ ai dám chọc Khương Chính Hạo nữa đây.

Nhưng mà chuyện này khẳng định sẽ khơi gợi lên đố kỵ trong lớp trẻ Nhậm gia với Vũ Phàm, kích thích bọn họ tranh đấu với hắn, thứ mà lão tổ bọn họ đang mong chờ.

Vũ Phàm mỉm cười, chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ là không ngờ Nhậm gia ra tay lại phô trương đến bực này.

Vũ Phàm đứng dậy cùng với Thanh Liên thi lễ với Nhậm gia Đại Nội Tổng Quản.

- Đa tạ Nhậm gia gia chủ ban tặng bội kiếm!

Lão tổ Liễu gia cũng hiện thân, chắp tay với đối phương, giọng hòa ái nói:

- Lão hủ thay mặt tiểu nữ cảm tạ Nhậm gia gia chủ ban tặng bội kiếm!

Các vị vương phi và hoàng hậu khác lập tức đố kỵ không thôi với Liễu Bát Tử, cứ ngỡ nàng sinh ra Mục Thanh Liên đã là một cái thất bại thảm hại, nào ngờ lại là một cái thiên đại phúc tinh cho Liễu gia và nàng.

Bây giờ chỉ cần Vũ Phàm còn nhận Thanh Liên làm nghĩa muội, ai dám ra tay với Liễu Bát Tử chứ.

Cục tức này, quả thực bọn họ nuốt không trôi!

Liễu gia nhận bội kiếm này, tương đương với chấp nhận trở thành thế lực của Nhậm gia ở phía nam, đây là cơ hội cũng là thử thách dành cho bọn họ.

Chỉ cần Liễu gia có thể dựa vào đại thụ này mà âm thầm phát triển, khẳng định qua mấy trăm năm nữa, Liễu gia có thể đặt một nửa bước chân vào Trung Thổ thành.

Liễu gia lão tổ sớm đã sướng đến run người, cũng may lão ta ôn dưỡng hơn mấy ngàn năm, vẫn là nhịn xuống được, lão nhìn Vũ Phàm càng lúc càng thuận mắt, cái tên họ Khương này đúng là thiên đại phúc tinh của Liễu gia nha.

"Khà ... khà ... ta có nên thuận nước đẩy thuyền không nhỉ?"

Thịnh yến bỗng chốc trở nên sôi nổi dị thường, người người nghị luận, nhưng mà vui nhất vẫn là người Liễu gia.

Sau thịnh yến chính là một hồi tỷ võ lôi đài, đây là dịp thế hệ trẻ ở hoàng đô phô diễn sức mạnh, lấy lòng trưởng bối, hoặc tranh thủ hảo cảm của thiên kiêu chi nữ ở Thiên Hỏa Đế Quốc.

Lúc này, Tư Phương Chính, một trong đệ tử từ chi hệ của Liễu gia đã thắng liên tiếp năm trận liền, quả là một hạt giống tốt.

Ở bên ngoài không ít người nghị luận tán dương hắn.

Bây giờ chỉ cần có người có thể đả bại Tư Phương Chính liền có thể lập uy.

Tam Hoàng Tử của Mục hoàng thất tung mình lên trên võ đài, hắn rút ra kiếm của mình hướng về Vũ Phàm nói:

- Khương công tử, bêu xấu rồi!

Rồi hắn chỉ mũi kiếm về phía Tư Phương Chính nói với hắn:

- Ta muốn thách đấu với ngươi!

Khương Chính Hạo dẫu sao cũng là Kiếm Vương đệ tử, nên Tam Hoàng Tử mới cố ý làm vậy, tránh để thất lễ.

Tư Phương Chính nuốt xuống đan dược hồi phục chân khí, hắn cười lớn rồi nói:

- Tam điện hạ, ta cũng muốn đấu với người lâu rồi!

Ánh mắt của hắn có chút thống hận, người trước mặt hắn đã cướp đi thanh mai trúc mã của hắn, làm sao hắn không hận được cơ chứ.

Mà cái chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở hoàng đô, cho nên cũng có rất nhiều người mong chờ kết quả của trận chiến này.

Vũ Phàm nhỏ giọng hỏi Liễu Bát Tử:

- Liễu tiền bối, ta muốn thu hắn, Liễu gia hãy cho tiểu bối một cái giá.

Liễu gia gia chủ liền lên tiếng thay nàng:

- Khương công tử, chúng ta là người một nhà, Tư Phương Chính này, từ bây giờ theo công tử hành sự.

Đây là dịp bán cho Vũ Phàm một cái ân tình, lão liền chớp lấy cơ hội, mặc dù có tiếc nuối, nhưng không thể quá cưỡng cầu, cái gì cũng muốn.

Tư Phương Chính hồi phục xong, trọng tài liền hô lớn:

- Chiến đấu, bắt đầu!

Hai bên lập tức lao vào oanh kích nhau điên cuồng.