Chương 216: Liễu gia

Bây giờ đã là giữa mùa đông, gió thổi rét run từng cơn, tuyết rơi trắng xóa.

Trên bầu trời, một đạo phi kiếm như điểm suyến trên nền tuyết, đang bay nhanh về phía biên giới Thiên Hỏa Đế Quốc, đứng trên đạo phi kiếm này là Vũ Phàm và Ngưng Nhi.

Từ Bách Hạc Sơn đến biên giới Thiên Hỏa Đế Quốc cũng không quá xa, ước chừng khoảng ba ngày phi hành đối với Kết Đan kỳ tu sĩ mà thôi.

Dọc đường còn có các trạm gác của các thượng tông ở Trung Thổ cho nên cũng tương đối an toàn.

Phàm là đệ tử tuần tra của các thế lực ở trên tuyến đường này nhìn thấy Vũ Phàm và Ngưng Nhi thường sẽ chủ động chào hỏi và hộ tống họ đi một đoạn đường, hy vọng lưu lại ấn tượng tốt đẹp với hắn.

Qua ba ngày di chuyển liên tục, bây giờ trước mặt Vũ Phàm đã là điểm tiếp giáp giữa biên giới Trung Thổ thành và Thiên Hỏa Đế Quốc.

Xa xa, trên đỉnh một ngọn cây cao, một đạo thân ảnh đứng hiên ngang giữa trời đất, thân không dính một hạt tuyết, tiêu diêu tự tại.

Y là đại trưởng lão của Liễu gia, đích thân đến đây đón tiếp Vũ Phàm, chuyện này cũng đủ để thấy Liễu gia xem trong Vũ Phàm như thế nào.

Vũ Phàm và Ngưng Nhi phi hành lại gần phía lão, thi lễ nói:

- Tiểu bối Khương Chính Hạo, hân hạnh gặp tiền bối!

- Tiểu bối Nhược Thanh Thanh, hân hạnh gặp tiền bối!

Đại trưởng lão Liễu gia liền đáp lễ hắn và Ngưng Nhi:

- Hân hạnh gặp mặt Khương công tử và Nhược tiểu thư, đường về Liễu gia từ đây, sẽ do lão hủ phụ trách bảo hộ hai vị.

- Đã làm phiền tiền bối rồi!

Lão khẽ gật đầu, rồi tế lên một cái phi chu, mang ba người cùng rời đi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

...

Bởi vì đoạn đường sau có đại trưởng lão Liễu gia hộ tống, nên tốc độ cũng nhanh hơn hẳn, chỉ mất hơn ba ngày là đã về đến Liễu gia ở hoàng đô, nếu như Vũ Phàm tự mình phi hành, chí ít cũng mất mười ngày nửa tháng thời gian.

Hoàng đô của Thiên Hỏa Đế Quốc tuy không rộng lớn bằng Trung Thổ thành, nhưng cũng không tính là nhỏ, chiều dài ngang dọc cũng phải hai mươi dặm có lẻ, Liễu gia nằm phía bắc của hoàng đô, cách hoàng cung không quá xa, phương viên của Liễu gia gần như chiếm cứ một dặm trong thành, lầu các san sát vô cùng tráng lệ.

Quả không hổ danh là gia tộc liên hôn với hoàng thất, sở hữu quyền uy thứ hai ở Thiên Hỏa Đế Quốc.

Vũ Phàm vừa bước chân vào đại môn, tộc nhân Liễu gia đã đồng loạt hô lớn:

- Cung nghênh Khương công tử và Nhược tiểu thư đại giá quang lâm!

Cái này, tuyệt đối là cấp cho hắn mười phần mặt mũi, phải nói là Liễu gia rất biết cách để lấy lòng người khác.

Đại trưởng lão của Liễu gia trong lòng đắc ý vô cùng, dù Vũ Phàm có mạnh đến cỡ nào thì hắn cũng chỉ mới là thiếu niên mới trải sự đời mà thôi, đứng trước ma trảo của lão và Liễu gia, nhất định sẽ bị bọn họ mua chuộc.

Ngưng Nhi cảm thấy có chút không quen, đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm đãi ngộ bực này, liền tiến sát lại chỗ Vũ Phàm để lấy thêm chút tự tin.

Vũ Phàm tươi cười hòa ái, chắp tay đáp lễ mọi người ở xung quanh, rồi hướng về phía gia chủ Liễu gia thi lễ.

- Tiểu bối Khương Chính Hạo bái kiến Liễu tiền bối!

Ngưng Nhi cũng nhanh chóng thi lễ với lão.

- Tiểu nữ Nhược Thanh Thanh bái kiến Liễu tiền bối!

- Hân hạnh gặp Khương công tử và Nhược tiểu thư! Mời công tử và tiểu thư vào đại sảnh.

Vũ Phàm và Ngưng Nhi theo sau lão đi vào bên trong đại sảnh, để lại sau lưng những lời nghị luận nho nhỏ.

Vũ Phàm theo phép tắc chủ khách ngồi xuống ghế gỗ ở sát vị trí của gia chủ, đối diện với các vị trưởng lão Liễu gia ở phía bên kia, hắn nói:

- Sư phụ của tiểu bối gửi lời hỏi thăm lão tổ và thái thượng trưởng lão của Liễu gia.

- Đa tạ Kiếm Vương đại nhân quan tâm, gia phụ và lão tổ vẫn khỏe!

Thanh Liên đứng ở bên cạnh phụ thân nàng, len lén nhìn Vũ Phàm một cái, thấy hắn nhìn sang, nàng liền làm một bộ mặt quỷ trêu hắn, rồi đột nhiên xị cái mặt xuống, hình như là bị phụ thân nàng dùng truyền âm nhắc nhở.

Đến lúc này Thanh Liên mới hiểu, thân phận của Vũ Phàm quan trọng đến cỡ nào đối với Liễu gia, trước đây nàng chỉ biết qua bốn từ "cực kỳ quan trọng" từ miệng của lão nhũ mẫu mà thôi.

Nhưng bây giờ khi thấy Liễu gia dùng đãi ngộ cao nhất để tiếp đón Vũ Phàm, nàng mới hoàn toàn hiểu hết bốn chữ này.

"Oa, không ngờ ca ca lại lợi hại đến như vậy!"

Thanh Liên chưa từng va chạm nhiều với tu chân giới nên nàng có thể không biết, nhưng thiên tài kiếm tu được đích thân Kiếm Thánh xuất thủ chữa trị như Vũ Phàm, tuyệt đối là nhân trung chi long ở Thiên Huyền Đại Lục, nếu như Liễu gia còn không biết đường mà ôm cái bắp đùi lớn này từ sớm, bọn họ đã không gầy dựng được một Liễu gia hùng mạnh như ngày hôm nay.

Ngồi trong đại sảnh này, quá nửa là lão hồ ly mấy trăm năm tuổi của Liễu gia, đâu phải hạng người tầm thường dễ đối phó.

Dưới mí mắt của Mục hoàng thất mà có thể phát triển một Liễu gia hưng thịnh như thế này không phải là điều dễ dàng gì, thậm chí bây giờ có thể nói tổng thể thực lực của Liễu gia cũng đã sánh ngang với Mục gia hoàng thất, chỉ có điều là bọn họ không có bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Bề ngoài nhìn bọn họ mục nát như một kiện vỏ kiếm rỉ sét, nhưng thực ra bên trong đang ẩn tàng một lưỡi kiếm sắc bén, sẵn sàng suất động một hồi phong ba ở Thiên Hỏa Đế Quốc.

Hai bên trò chuyện vui vẻ hồi lâu, Liễu Bát Tử mới về tới Liễu gia.

Ở bên ngoài, thái giám lớn giọng hô:

- Liễu Bát Tử giá đáo!

Trên dưới liễu gia nhanh chóng đứng dậy đón nàng:

- Cung nghênh Liễu Bát Tử!

Liễu Bát Tử cũng nhanh chóng đáp lễ mọi người và phụ thân nàng:

- Nữ nhi bái kiến phụ thân! Bái kiến chư vị trưởng lão!

Vũ Phàm và Ngưng Nhi cũng đứng dậy thi lễ với nàng:

- Tham kiến Liễu tiền bối!

Hắn và Ngưng Nhi không phải là con dân của Thiên Hỏa Đế Quốc nên chỉ dùng lễ của tiểu bối và tiền bối để chào hỏi nàng.

- Tham kiến Khương công tử, Nhược tiểu thư!

Liễu Bát Tử nàng ta mặc dù sống trong quyền uy của hoàng triều Thiên Hỏa Đế Quốc, nhưng nàng vẫn đủ thông minh để hiểu, quyền uy của Thiên Hỏa Đế Quốc ở trong tu chân giới vẫn có giới hạn.

Đặc biệt là đứng trước tiềm long nhân như Vũ Phàm, tương lai hắn có thể là Kiếm Vương của thế hệ này, thậm chí còn có thể là trưởng lão của Nhậm gia, hai cái thân phận này, dù là cái nào đi chăng nữa cũng có đủ quyền lực để chèn ép Liễu gia một hồi, nàng không thể không hạ mình mà đối đãi hắn.

Trò chuyện hồi lâu, Liễu Bát Tử cố ý nhắc đến mối quan hệ của Vũ Phàm và Thanh Liên, hòng để cho gián điệp các thế lực khác nghe thấy.

- Công tử, Thanh Liên cũng có nói với ta là nàng đã nhận công tử làm nghĩa ca.

Vũ Phàm cười cười, hắn biết dụng ý của Liễu Bát Tử, liền nói:

- Quả thực là có chuyện như vậy, lần này tiểu bối đến đây cũng là muốn xin phép trưởng bối trong nhà Liễu gia đồng ý cho tiểu bối được nhận Thanh Liên muội muội làm nghĩa muội.

Liễu gia gia chủ vui vẻ cười lớn nói:

- Khương công tử, chuyện này tất nhiên trên dưới Liễu gia hoàn toàn đồng ý, đây là diễm phúc của nàng, Liễu gia chúng ta cầu còn không được.

Liễu Bát Tử cũng lên tiếng:

- Khương công tử, vậy phiền công tử trông nom Thanh Liên giúp ta, nàng còn nhỏ vẫn còn nhiều chuyện chưa hiểu, chưa thể tự bảo vệ bản thân mình.

Vũ Phàm vội đáp lời nàng:

- Liễu tiền bối, tuy thực lực của tiểu bối tuy còn chưa đủ, nhưng quyết không để ai làm hại Thanh Liên tiểu muội.

- Có lời này của Khương công tử ta đã an tâm, đa tạ công tử đã chiếu cố cho nàng.

Gia chủ Liễu gia vui vẻ cười lớn nói:

- Trời đã không còn sớm nữa, nhân ngày hôm nay Khương công tử đến thăm Liễu gia, Liễu gia ta có chuẩn bị một bữa thịnh yến vào buổi tối để thiết đãi công tử. Bây giờ hạ nhân trong nhà sẽ sắp xếp cho công tử nghỉ ngơi một lát.

- Đa tạ Liễu tiền bối!