Lý Trường Ca hắn tuy có hệ thống hỗ trợ, nhưng hắn cũng hiểu rõ, cuộc đời không giống như tiểu thuyết, cho nên hắn cũng biết suy xét theo tình thế mà hành động.
Trong tiểu thuyết, main có thể làm ra những hành động đại loại như liều ăn nhiều, nhưng Lý Trường Ca hắn hiểu rõ, hắn chỉ duy nhất có một mạng, đi một nước cờ sai liền sẽ trả giá bằng cả tính mạng, hắn đã chết một lần nên mới xuyên không đến đây, không thể nào không cẩn thận mà hành sự.
Cho nên lúc vừa nãy chỉ có thể thỏa hiệp với Vũ Phàm, mặc dù ban đầu hắn cũng có ý định giết người diệt khẩu và đoạt thần thú nhưng hắn chỉ làm ra loại hành động này trong trường hợp bất đắc dĩ không còn đường lui mà thôi, giết một tên đệ tử của Kiếm Vương đại nhân không phải chuyện nhỏ.
Nhất là đối phương lại còn được Kiếm Thánh của Nhậm gia vô cùng coi trọng.
Ở phía bên này, Vũ Phàm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may hắn không phải ra tay đối với tên họ Lý kia, dẫu sao giết một tên đệ tử nằm trong thập cường nhân bảng ở ngoại môn của Côn Luân cổ phái cũng không phải chuyện nhỏ, rất dễ dẫn đến phiền toái về sau.
Vũ Phàm cùng với Ngưng Nhi bắt đầu xóa đi dấu chân của Hạo Thiên Khuyển ở khu vực này, sau khi kiểm tra một lượt, không còn dấu vết gì lưu lại hai người bọn họ mới rời đi.
Ngưng Nhi thấp giọng hỏi Vũ Phàm:
- Phu quân, chúng ta có thể nuôi nó không?
Vũ Phàm khẽ lắc đầu, hắn nói:
- Chuyện này hệ trọng, tất phải thông qua ý kiến của sư phụ lão nhân gia, chúng ta không nên tự ý quyết định, tránh cho tai vạ gió bay.
Một con thần thú có thần thông Độn Địa tuyệt đối là trân thú trong trân thú, hắn không thể giấu làm của riêng, rất dễ dẫn đến họa sát thân, ngược lại dâng nó lên cho Kiếm Vương hoặc Kiếm Thánh, sẽ đổi lại được một cái ân tình lớn của Nhậm gia, thông qua nó mà đổi lấy sự bảo hộ của bọn họ cho hắn và Ngưng Nhi an ổn phát triển ở Trung Thổ thành.
Ngưng Nhi trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng nàng hiểu đạo lý ở bên trong, nên đành phải buông tay, thất phu vô tội, hoài bích hữu tội.
Chung quy mà nói, cũng bởi vì thực lực của nàng và Vũ Phàm xa xa vẫn còn chưa đủ để tự bảo vệ bản thân nên mới phải làm ra quyết định như vậy.
Đám đệ tử của Nhậm gia sau khi thăm dò xong một lượt, liền quay về điểm tập hợp báo cáo với Vũ Phàm.
- Đại sư huynh, bên chỗ của đệ không phát hiện ra thứ gì bất thường.
- Đại sư thúc, bên chỗ của sư điệt cũng không phát hiện ra manh mối nào.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, dường như bọn họ không phát hiện ra dấu chân của Hạo Thiên Khuyển hoặc cũng có thể họ có phát hiện ra nhưng lại bỏ qua, điều này cũng giúp hắn bớt không ít phiền toái, Vũ Phàm lên tiếng phân phó:
- Mọi người vất vả rồi, chúng ta trở về Quản Sự tháp xem xem ba đội còn lại có phát hiện ra manh mối hay dấu vết gì không, sau đó lại quyết định.
- Vâng thưa sư huynh!
- Vâng thưa sư thúc!
Đội ngũ Nhậm gia nhanh chóng trở về Quản Sự tháp, lúc bọn họ đến nơi, đội ngũ của đệ tử thường trực ở đây đã trở về được một lúc, có lẽ do bọn họ thông thạo địa hình ở nơi này, nên mới hoàn thành việc điều tra nhanh như vậy.
Mãi một lúc sau Lý Trường Ca mới dẫn đội ngũ của hắn trở về, rồi sau đó là đội ngũ của Diêu Mộng Dao.
- Bên chỗ ta cũng không phát hiện được điều gì cả!
Diêu Mộng Dao vẻ mặt chán chường lên tiếng, một chuyện cỏn con như thế này, mà hơn bốn mươi người cùng điều tra đều đi vào bế tắc, nghĩ thôi cũng đã thấy vô lý, chỉ có thể là có người cố tình giấu đi.
Diêu Mộng Dao đột nhiên lên tiếng.
- Ta khẳng định, hẳn là chuyện này có người nhúng tay vào cố ý xóa đi dấu vết.
Lý Trường Ca mặt tỉnh bơ nói:
- Không khéo chúng ta cường điệu hóa vấn đề lên quá mà thôi, Nguyệt Lang bản tính hung tàn, đột nhiên nổi điên tổ chức tàn sát trong một khoảng thời gian không phải là không có khả năng.
Vũ Phàm mặt không đổi sắc, miệng lưỡi trơn tru nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta tạm thời ở đây thêm một thời gian, nếu như không có gì bất thường xảy ra thì xem như chuyện này đã được giải quyết.
Lý Trường Ca liền hợp xướng:
- Đúng, đúng, ta nghe theo Khương huynh!
Diêu Mộng Dao đầu có chút mộng, hai người này làm thế nào mà thân nhau như vậy, nàng bất đắc dĩ phải đáp ứng.
- Vậy tạm thời cứ quyết định như vậy đi!
Nói đoạn, Diêu Mộng Dao nhìn về phía Vũ Phàm dự định nói gì đó, môi nàng khẽ mấp máy, nhưng lại thôi.
Ngưng Nhi thấy vậy, trong lòng có chút "giấm chua" nhìn về phía Mộng Dao, rồi nàng lại nhìn Vũ Phàm, hắn nhìn Ngưng Nhi nhún nhún vai tỏ ý, ta không biết gì cả.
Mộng Dao thấy hai người bọn họ như vậy khẽ mỉm cười, nàng cũng chỉ là muốn quyết đấu với Vũ Phàm một trận mà thôi.
Đêm xuống,
Sâm lâm Bách Hạc Sơn, từng cơn gió thổi thoang thoảng, mang theo mùi đất ẩm pha trộn mùi linh thảo đi khắp nơi.
Gió thổi làm cành lá dao động phát ra từng tiếng xào xạc giữa đêm khuya thanh vắng.
Cù cù ... cù cù ...
Âm Sát Ưng Miêu đậu trên nhành cây, lâu lâu phát ra tiếng kêu cù cù quái dị.
Mắt của đám cú mèo này, một màu xám tro, lẫn vào màn đêm vô cùng hoàn hảo.
Gió trời hôm nay, đúng là giúp hắn không ít.
Một con Âm Sát Ưng Miêu ngủ gật, rớt cái ạch xuống mặt đấtt, dù rớt đau như vậy nhưng nó chẳng có phản ứng gì, một con rồi lại một con, bầy Âm Sát Ưng Miêu hơn trăm con, toàn bộ bị Vũ Phàm hạ mê độc, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.
Vũ Phàm thu mười con vào trong Bảo Bảo Oa rồi nhanh chóng rời đi, hắn dùng U Ảnh Tùy Hành phối hợp với Ẩn Lân cổ trùng để hành sự, họa may chỉ có đại năng Hợp Thể kỳ trở lên mới có thể phác giác ra hắn mà thôi.
Vũ Phàm dùng Độn Thiên nhanh chóng trở về bìa rừng hội ngộ với Ngưng Nhi.
"Phu quân, đã xong?"
"Ừm, đã xong! Chúng ta trở về thôi!"
Rồi hai người thả bộ đi dần về phía Quản Sự tháp, một cái cớ hoàn hảo, che đậy đi sự thật bên trong, thần không biết quỷ không hay.
Bảy ngày thời gian nhanh chóng trôi qua,
Đàn Nguyệt Lang dường như đã bình thường trở lại, hoạt động tàn sát bừa bãi của bọn chúng cũng đã hoàn toàn chấm dứt, cho nên các thế lực lớn đều lựa chọn rút quân về, chỉ lưu lại một vài nhân thủ để ý động tĩnh ở bên này.
Sáng hôm nay, các thế lực cũng lục đục kéo nhau trở về, đội ngũ của Côn Luân cổ phái là đội xuất phát đầu tiên, Vũ Phàm chủ động từ biệt tên họ Lý:
- Lý huynh, hữu duyên tái ngộ!
- Khương huynh, hữu duyên tái ngộ!
Lý Trường Ca từ biệt Vũ Phàm, rồi dẫn theo đội ngũ rời đi, khí thế bừng bừng.
Thấy Vũ Phàm cũng chuẩn bị rời đi, Diêu Mộng Dao tiến tới từ biệt hắn.
- Khương công tử, hẹn mùa xuân tới gặp lại!
Vũ Phàm cũng lịch sự đáp lễ nàng:
- Diêu cô nương, hữu duyên tái ngộ!
Nói rồi Vũ Phàm dẫn theo Ngưng Nhi đi về Thiên Hỏa Đế Quốc, còn đội ngũ Nhậm gia theo tam sư đệ đời thứ ba trở về Trung Thổ thành.
Giờ này, hẳn là bái thiếp của hắn đã tới Liễu gia Thiên Hỏa Đế Quốc.