Chương 218: Ra tay tương trợ

Trận chiến trên lôi đài tỷ võ dần đi đến hồi kết, Tam Hoàng Tử của Mục hoàng thất liên tục bại lui, bị Tư Phương Chính cường hoành chèn ép trên võ đài.

Người của Mục gia hoàng thất sớm đã nóng nảy không thôi, vốn cứ nghĩ Tam Hoàng Tử có thể thay bọn họ lập uy, ai ngờ lật thuyền trong mương.

Tư Phương Chính càng đánh càng hung hãn, hắn như dồn toàn bộ nỗi thống hận kìm nén bấy lâu này vào mũi kiếm vậy, hắn gầm lên giận dữ, kiếm chiêu càng lúc càng ác liệt, như thể muốn đuổi cùng giết tuyệt Mục Xích Thành vậy.

Nhiều người trẻ tuổi lo lắng cho Mục Xích Thành không thôi, bây giờ nếu như trưởng bối không can thiệp, khả năng tên này sẽ chết dưới kiếm của Tư Phương Chính là rất cao.

Mục gia cao thủ cũng không nhịn được nữa, lao lên tỷ võ đài, một chưởng vỗ bay Tư Phương Chính ra khỏi tỷ võ đài, rớt xuống nền gạch bên dưới, trọng thương!

Tư Phương Chính thống hận, bất lực nói lớn:

- Mục gia hoàng thất vậy mà lại làm ra loại chuyện như này sao? Can thiệp tỷ võ lôi đài, đây chính là phong thái làm việc của hoàng thất các người sao? Công đạo ở đâu? Hả?

Hắn lớn giọng chất vấn Mục gia hoàng thất, ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận, chỉ còn chút nữa thôi hắn đã có phế tên Xích Thành kia.

Vị cao thủ của Mục gia liền lớn tiếng chèn ép hắn:

- Câm miệng, tiện dân như ngươi dám đả thương điện hạ của chúng ta chính là tội chết!

Khí thế lão bộc phát dữ dội muốn một chưởng phế Tư Phương Chính.

Dù Tư Phương Chính là đệ tử chi hệ của Liễu gia, nhưng Liễu gia cũng không thể vì một tên đệ tử nhỏ nhoi mà rạch mặt hoàng thất được, bây giờ thế cục mới bắt đầu hình thành, không thể vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự, bọn họ đành phải một mực nhịn xuống.

Chuyện ngày hôm nay, không sớm thì muộn Liễu gia bọn họ sẽ trả lại đầy đủ cho Mục gia.

Ánh mắt Vũ Phàm có chút ưu tư, ký ức ngày trước trên lôi đài tỷ võ của Đạo Tiên sơn môn chợt ùa về trong tâm trí của Vũ Phàm, ngày đó khi hắn đánh bại kẻ được coi là thiên tài ở ngoại môn, cũng bị sư phụ của tên đó một chưởng đánh trọng thương như thế này.

Cảm giác của hắn lúc đó chính là hụt hẫng, là bất lực trước quyền thế của trưởng lão ngoại môn, hẳn là bây giờ Tư Phương Chính cũng như vậy.

Cũng nhờ chuyện đó, hắn mới hiểu rõ thế nào là sự thiệt thòi của người không có bối cảnh.

Vũ Phàm thở dài đồng cảm, mà bây giờ xảo hợp cũng là thời điểm tốt nhất để hắn thu phục lòng người.

Vũ Phàm điểm nhẹ chân, thoắt cái đã đứng ở trên tỷ võ đài, chắn ngang trước mặt Tư Phương Chính và vị cao thủ Mục gia.

Hắn chắp tay nho nhã nói:

- Tiền bối, có thể nể mặt tại hạ, bỏ qua cho Tư Phương Chính được không?

Ngày đó, Vũ Phàm hắn cũng là nhờ có Ngụy lão đứng ra thay hắn đòi lại công đạo, cái ân tình này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên.

Mọi người ở xung quanh, vốn nghĩ tên họ Tư kia lần này đã xong đời, chấm dứt con đường tu luyện, không ngờ vào phút chót lại được Vũ Phàm đứng ra bảo hộ.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì bọn họ thấy chuyện này là đương nhiên, Tư Phương Chính mạnh như vậy, nếu như có thể thu phục làm thủ hạ, hoặc bán cho hắn một cái ân tình tuyệt đối là chuyện tốt.

Còn về chuyện va chạm với Mục gia, Vũ Phàm hắn sợ sao, tất nhiên là sẽ không.

Thậm chí Vũ Phàm còn là người mong Liễu gia sớm thay thế Mục gia nhất ở đây.

Liễu gia lên nắm hoàng quyền Vũ Phàm hắn càng được lợi lớn.

Mẫu thân của Tam Hoàng Tử vội đứng dậy, hòa ái nói:

- Lão bá, Khương công tử đã có lời, Mục gia chúng ta cũng không chấp chuyện nhỏ, rộng lượng bỏ qua cho Tư Phương Chính thôi, tỷ võ lôi đài có thắng có thua là chuyện bình thường.

Rồi nàng hướng về phía Vũ Phàm nói:

- Khương công tử, lão bá theo hoàng nhi từ nhỏ, thương Xích Thành như máu mủ ruột thịt, trong lúc nhất thời nóng giận ra tay can thiệp lôi đài, làm công tử chê cười rồi! Hoàng thất nguyện bồi thường một viên đan dược tứ phẩm cho Tư thiếu hiệp đây.

Sắc xảo, vô cùng sắc xảo, quả nhiên là người của hoàng thất, chỉ qua mấy câu nói liền xoa dịu mọi chuyện, lại còn lấy lại cái danh rộng lượng cho Mục hoàng thất.

Vũ Phàm thấy đối phương đã nhường mình, hơn nữa còn chủ động bồi thường cho Tư Phương Chính, hắn cũng không làm khó dễ bọn họ, liền chắp tay nói với Ngũ Bát Tử.

- Đa tạ vương phi nhân từ, bao dung!

Liễu gia gia chủ liền nói:

- Tư Phương Chính, còn không mau cảm tạ Khương công tử và Ngũ Bát Tử.

Tư Phương Chính lập tức cúi người đáp lễ với Vũ Phàm.

- Đa tạ Khương công tử ra tay tương trợ!

Nhưng hắn nhất quyết không chịu thi lễ với Ngũ Bát Tử.

Tính khí vô cùng cương quyết bộc trực.

Liễu gia gia chủ tức giận nói lớn:

- Tư Phương Chính!

Ngũ Bát Tử liền nhân cơ hội này, thể hiện lòng bao dung của mình, nàng nói:

- Liễu tể tướng, ta thấy hay là thôi đi, dẫu sao lỗi cũng là do hộ vệ của Mục gia, không thể trách Tư thiếu hiệp!

Vũ Phàm giờ phút này cũng phải thán phục Ngũ Bát Tử một câu, người phụ nữ trước mặt này, tuyệt đối không đơn giản, nếu như Xích Thành kế thừa được bảy phần của nàng tuyệt đối sẽ là kiêu hùng một phương.

Chuyện này cũng nhanh chóng dẹp xuống, lôi đài tỷ võ phía sau vẫn tiếp tục diễn ra sôi nổi, nhưng cũng không còn mấy đặc sắc như lúc ban đầu nữa.

Đến giữa đêm, buổi thịnh yến mới kết thúc.

Tư Phương Chính đứng đợi Vũ Phàm ở trước tiểu viện của hắn trong Liễu gia.

Hắn thấy Vũ Phàm liền khom người thi lễ, trịnh trọng nói:

- Tại hạ Tư Phương Chính, đa tạ Khương công tử ra tay tương trợ!

Vũ Phàm cười hòa ái, hắn nói:

- Tư huynh đệ, ta thấy ngươi là người có tài, không nỡ để bị Mục gia triệt đi con đường phát triển của ngươi, nên mới ra tay giúp đỡ.

- Vâng thưa công tử!

Vũ Phàm hỏi hắn:

- Ngươi có muốn theo ta về Trung Thổ thành?

Tư Phương Chính làm ra vẻ mặt suy tư, hắn là con người cương chính bộc trực, không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên có chút khó nghĩ khi nghe được câu hỏi này của Vũ Phàm.

Biết rõ tính cách của đối phương, Vũ Phàm liền nói:

- Không cần phải trả lời ta ngay lập tức, ba ngày sau, ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về Trung Thổ thành.

Rồi Vũ Phàm cất bước rời đi, để lại Tư Phương Chính đang khom người cúi đầu ở sau lưng.

Đi được mấy bước, Vũ Phàm chợt dừng lại, giọng hắn có chút giễu cợt, thâm thúy nói:

- Nếu như ngươi có thể tự tin ở nơi này phát triển trả thù được Mục gia, thì ta cũng không có gì để nói.

Chuyện của Tư Phương Chính, Vũ Phàm cũng đã được Thanh Liên kể lại đại khái, giai thoại của hắn cũng là một hồi truyền kỳ ở hoàng đô.

Vũ Phàm gãi đúng chỗ ngứa của Tư Phương Chính, làm hắn siết chặt nắm đấm, cúi gằm mặt, hắn nói:

- Khương công tử, ta cần thời gian suy nghĩ cặn kẽ!

- Ta chờ ngươi!

Nói rồi Vũ Phàm khoan thai rời đi, hắn đã nói đến như vậy, đối phương còn nhất quyết không đi theo, thì hắn cũng không phải cưỡng cầu.

Đại Nội Tổng Quản của Nhậm gia ánh mắt như nhìn thấu hồng trần, ý tứ nhìn về phía Vũ Phàm.

"Đây là thiên sinh lãnh tụ tư chất sao? Thú vị, thú vị a, thảo nào chủ nhân lại hứng thú với hắn như vậy!"